Chương 2: Giác tỉnh Võ Hồn

Nhìn xem Tiểu Vũ khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Trần Phàm cũng không tiếp tục trêu nàng mà bắt đầu ăn gà. Đột nhiên, nghĩ đến điều gì đó.

Hắn lặng lẽ mặc niệm trong lòng, vô thanh vô tức một vệt ánh sáng nhanh chóng bay vào mi tâm của Tiểu Vũ.

Nhìn xem Tiểu Vũ vẫn ăn không có phản ứng tí nào, Trần Phàm trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thứ lúc nãy chính là Tình Chủng phân chủng.

Nó có thể âm thầm dung nhập vào linh hồn của đối phương, mà không để lại dấu vết nào, quả thật là lợi hại.

Trần Phàm ấn mở độ hảo cảm của Tiểu Vũ lên xem.

Độ hảo cảm: 60

"Không tệ lắm, 60 cũng xem như quen thuộc"

"Nhìn xem Tiểu Vũ ăn bộ dáng thật khả ái a ~" : Trần Phàm trong lòng thầm nghĩ.

Sau khi ăn xong, hai người bắt đầu về thôn.

Mang Tiểu Vũ về đến trong nhà, thôn trưởng thấy Tiểu Vũ lạ mặt, thế là tiến đến hỏi.

"Tiểu Phàm, cô bé này là ai? lúc nãy ngươi đi đâu gia gia tìm không thấy?"

Đối mặt thôn trưởng gia gia hỏi thăm, Trần Phàm quyết định che giấu, nếu nói ra, hắn kiểu gì cũng sẽ bị mắng.

"Lúc nãy ta chỉ đi dạo xung quanh thôi, gia gia đừng lo, còn đây là Tiểu Vũ..." Trần Phàm nói.

Thế là hắn bắt đầu kể ra hoàn cảnh của Tiểu Vũ, cái gì đi theo ba mẹ lên thành phố, nữa đường chẳng may gặp c·ướp, bố mẹ bị g·iết chỉ còn một mình may mắn trốn thoát. Tất nhiên, tất cả những lời này là Tiểu Vũ tự bịa ra, hắn cũng không vạch trần.

Nghe Trần Phàm kể xong, Lão thôn trưởng khuôn mặt tràn đầy thương tiếc nhìn Tiểu Vũ, thế là cho Tiểu Vũ ở lại trong nhà, chỉ bất quá nhà chỉ có hai chiếc giường, một cái là hắn, một cái lão thôn trưởng, nên Tiểu Vũ chỉ có thể ngủ cùng hắn.

Đương nhiên Trần Phàm cũng rất nguyện ý Tiểu Vũ ngủ với mình, tất nhiên chỉ đơn thuần là ngủ thôi, hắn cũng không phải cầm thú, dù thèm Tiểu Vũ nhưng phải đợi nàng trưởng thành đã.

Mặc dù nàng là mười vạn năm hồn thú, tuổi thật chắc cũng mấy vạn, nhưng sau khi hoá hình, bây giờ chỉ như cô bé năm tuổi, hắn cũng không hạ thủ được a ~

Giờ gian trôi qua thật nhanh, lại là một năm.

Năm nay Trần Phàm đã sáu tuổi, vài ngày nữa sẽ có người đến chủ trì giác tỉnh Võ Hồn. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, là người sống hai đời, đời trước thường thường không có gì lạ, tẻ nhạt vô vị.

Đời này chuyển sinh sang một thế giới hoàn toàn khác, lại thân mang hệ thống, hắn quyết tâm phải sống được thật tốt, làm những gì mình muốn tùy tâm sở dục.

Vài ngày trôi qua, hôm nay chính là ngày thức tỉnh Võ Hồn, lão thôn trưởng từ sáng sớm đã gọi lên hắn và Tiểu Vũ.

Hai người đi đến võ hồn điện, nói Võ Hồn Điện cho nó oai, chứ ở đây thâm sơn cùng cốc, Võ Hồn Điện chỉ là một căn nhà lá thôi.

Đi vào bên trong, đã có mấy đứa trẻ đứng đợi xung quanh, ở phía trước đứng đấy một tên nữ tử, nữ tử tầm 25 tuổi, tên là Nhược Lâm. Khuôn mặt bình thường, nhưng nụ cười lại rất ôn nhu, Lão thôn trưởng đi lên khách sáo vài câu.

Sau đó Nhược Lâm lấy ra sáu khối hắc diệu thạch cùng một viên lam thủy tinh, bày ra hình lục giác, ra hiệu cho mọi người tiến lên.

"Võ hồn cái cuốc, không có hồn lực!"

"Võ hồn cái xẻng, không có hồn lực!"

"Võ hồn cái búa, không có hồn lực!"

...

Nhìn xem bọn nhỏ dáng dấp thất lạc, Nhược Lâm nhịn không được thở dài, nàng không biết mình đã gặp tình huống này bao nhiêu lần rồi, có lẽ... rất nhiều đi.

Những đứa trẻ không có hồn lực sau khi đi ra bắt đầu ôm người thân ở một bên khóc, ở thế giới này chỉ có trở thành hồn sư mới có thể thay đổi vận mệnh của bản thân thôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!