Đái Mộc Bạch nghe xong, khoé miệng có chút co lại, hắn năm nay 15 tuổi, lớn hơn tên này 2 tuổi, vậy mà hồn lực chỉ chênh lệch có 2 cấp hồn lực.
"Hô, không ngờ tới, chỉ đến nhà nghỉ tìm chổ trọ mà cũng có thể gặp được thiên tài tu luyện?"
"Vậy hôm nay, ta ngược lại muốn kiến thức một chút sức mạnh của ngươi!"
Bạch hổ, phụ thể!
Đái Mộc Bạch hít sâu một hơi, cơ bắp trên người hắn như căng ra, từng sợi gân xanh nổi lên cuồn cuộn, mang theo một cảm giác b·ạo l·ực khó tả.
Hống!
Hắn gầm lên một tiếng như mãnh hổ thức tỉnh, tiếng rống trầm thấp mà chấn động lòng người. Một luồng ánh sáng xanh trắng từ trong cơ thể bùng phát, tràn ra ngoài như lửa cháy hừng hực.
Mái tóc vàng óng ánh của hắn trong nháy mắt biến thành đen trắng xen kẽ, tựa như dấu vết của một con bạch hổ vương giả. Móng vuốt sắc bén vươn dài, từng khớp xương trên tay phát ra âm thanh lách cách như muốn xé rách hư không.
Lưng hắn hơi cong xuống, tư thế như mãnh hổ rình mồi, ánh mắt bùng cháy chiến ý!
Dưới chân, ba hồn hoàn rực rỡ chậm rãi hiện lên—hai vàng một tím—ánh sáng huyễn lệ tỏa ra, khí thế uy áp như thủy triều cuồn cuộn, áp bách những người xung quanh không tự chủ được mà lùi lại một bước.
Trần Phàm cười nhạt, ánh mắt hờ hững.
"Hảo, ta cũng muốn thử xem thực lực của ngươi!"
Tâm niệm khẽ động, một thanh côn dài hai mét xuất hiện trên tay hắn. Trên thân gậy toả ra kim quang lấp lánh, đầy vẻ uy nghiêm.
Đây chính là Gậy Như Ý—ban đầu nặng tối đa 1000 kg, nhưng sau khi hấp thu ba hồn hoàn, trọng lượng cực hạn đã tăng lên 10.000 kg. Nếu có hồn hoàn mạnh hơn, giới hạn này có thể tiếp tục tăng cao.
10.000 kg hắn không cầm nổi, chỉ có thể dùng 1000 kg.
Hắn gầm nhẹ, rồi vung Gậy Như Ý quét ngang với thế không thể cản phá. Không khí bị xé rách, phát ra những âm thanh vù vù đáng sợ.
Đái Mộc Bạch sắc mặt đại biến, hắn cố gắng né tránh, nhưng Gậy Như Ý đột nhiên kéo dài, phá vỡ khoảng cách chỉ trong tích tắc!
Ầm!
"Cú đánh mạnh mẽ như thiên quân vạn mã lao đến, Đái Mộc Bạch vừa kịp đưa tay lên chắn trước ngực, nhưng lực lượng cường đại như một ngọn núi nghiền ép hắn trong chớp mắt! Thân hình hắn bay ngược ra ngoài như một viên đạn pháo, đập thẳng vào bức tường phía sau!"Rầm rầm rầm!"
Bức tường bằng đá cứng rắn nứt vỡ, từng mảnh vụn bay tán loạn. Đái Mộc Bạch cảm thấy xương cốt toàn thân rung lên dữ dội, lục phủ ngũ tạng chấn động, một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng!
Hắn miễn cưỡng đứng dậy, ánh mắt tràn ngập kinh hãi. Nếu không phải vào khoảnh khắc cuối cùng, lực đạo của thanh côn kia đột nhiên nhẹ đi, e rằng giờ phút này hắn đã m·ất m·ạng tại chỗ!
"Đa tạ, hạ thủ lưu tình!"
Đái Mộc Bạch miễng cưỡng đứng dậy, chắp tay, sau đó cũng không quay đầu lại trực tiếp liền đi.
A, Chờ chút!
"Ngươi đã nói, hết thảy tổn thất ngươi đến trả, đừng vội chạy a ~"
Trần Phàm bật một cái nhảy lên trước mặt của Đái Mộc Bạch.
"Ta đã biết, ta sẽ trả, ngươi yên tâm!"
Đái Mộc Bạch lòng vẫn còn sợ hãi, trực tiếp đồng ý, lập tức móc ra mấy cái kim tệ quăng xuống đất, sau đó quay đầu liền chạy.
Trần Phàm thấy thế cũng không làm khó hắn.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Trần Phàm trong lòng đậu đen rau muống, cũng may lúc nãy hắn kịp thời đem Gậy Như Ý biến nhẹ, nếu không bây giờ Đái Mộc Bạch trực tiếp GG.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!