Cảnh chiến trường lúc này chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Máu tươi văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả mặt đất. Không khí đặc quánh mùi tanh tưởi nồng nặc, xen lẫn mùi cháy khét của thịt bị ăn mòn bởi hắc khí tà ác. Những bộ t·hi t·hể không còn nguyên vẹn nằm rải rác khắp nơi, tứ chi cụt lủn, nội tạng vương vãi.
Xung quanh, gió đêm rít lên những âm thanh ghê rợn, như thể tiếng than khóc của những vong hồn chưa kịp siêu thoát.
Trên mặt đất, những dấu vết do trận chiến để lại vẫn còn rõ ràng—những vết nứt sâu hoắm do cú đánh nặng ngàn cân của Trần Phàm, những mảng đất bị thiêu cháy đen sì vì hắc khí của tà tu. Không xa, những tảng thịt vụn văng tứ tung, còn lại từ những kẻ xấu số bị tên thủ lĩnh tà tu thôn phệ.
Có vài bộ t·hi t·hể không còn là con người nữa, chỉ còn là những cái xác khô héo, da bọc xương, như thể toàn bộ tinh huyết đã bị rút sạch, để lại những khuôn mặt vặn vẹo đầy đau đớn.
Giữa chiến trường đẫm máu, Trần Phàm đứng sừng sững, cơ thể hắn không nhiễm một giọt máu nào, tựa như một vị sát thần vừa bước ra từ chiến trường.
Gậy Như Ý trên tay hắn vẫn còn vương chút thịt nát của tên thủ lĩnh tà tu, nhưng chỉ trong nháy mắt, mọi thứ liền tan thành tro bụi, không để lại dấu vết. Xung quanh, một mảnh yên tĩnh c·hết chóc bao trùm, chỉ có tiếng gió thổi qua khe lá, mang theo hơi lạnh thấu xương của màn đêm.
Trong nhà gỗ nhỏ, ánh mắt Liễu Nhị Long lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nàng nhìn qua cửa sổ, chăm chú quan sát Trần Phàm đứng sừng sững giữa bãi chiến trường nhuốm máu.
"Tiểu tử này… quá mạnh!"
Trước đây, khi Trần Phàm bái nàng làm sư phụ, nàng chỉ nghĩ rằng hắn là một thiên tài có tiềm lực lớn, nhưng không ngờ thực lực của hắn đã vượt xa tưởng tượng của nàng.
Một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, lại có thể dễ dàng đ·ánh c·hết một Hồn Thánh.
"Không đúng... Hắn mạnh như vậy, vì sao lại bái ta làm sư phụ?"
Trong lòng Liễu Nhị Long đột nhiên nổi lên một cơn sóng ngầm.
Lúc đầu, nàng còn nghĩ Trần Phàm nhìn trúng kỹ thuật cận chiến của nàng nên mới muốn học hỏi. Nhưng bây giờ, nhìn thấy hắn đơn độc g·iết c·hết một Hồn Thánh mà còn nhàn nhã như đang dạo chơi, nàng mới nhận ra sự thật có lẽ không đơn giản như vậy.
"Hắn có mục đích gì sao?"
Sắc mặt nàng hơi tái đi, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng. Mặc dù nàng chủ động muốn hắn bái nàng làm sư phụ, nhưng lúc đó hắn đồng ý quá dễ dàng thậm chí còn rất kiên quyết.
Lúc đó nàng không suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ thấy được sức mạnh thực sự của Trần Phàm, nàng lại bắt đầu hoài nghi mục đích thật sự của tiểu tử này.
"Chẳng lẽ hắn có ý đồ gì với ta?"
Nghĩ đến đây, gò má nàng bất giác nóng lên. Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức lắc đầu, tự nhủ với bản thân rằng không thể nghĩ lung tung.
Bất quá, tâm trạng nàng lúc này đã trở nên vô cùng r·ối l·oạn.
Trong khi đó, Trần Phàm đứng bên ngoài, ánh mắt bình thản, không biết rằng Liễu Nhị Long đang trốn trong nhà gỗ mà suy nghĩ đủ điều về hắn.
Trần Phàm thu hồi Gậy Như Ý cùng Ma Thần Chân Thân, cơ thể hắn nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường. Khí tràng uy áp khủng bố vừa rồi cũng hoàn toàn biến mất, tựa như tất cả chỉ là ảo giác.
Hắn hít sâu một hơi, đưa mắt quan sát xung quanh.
Máu tươi vương vãi, t·hi t·hể không còn nguyên vẹn, từng đống thịt nát bầy nhầy trải dài trên mặt đất, mùi hôi tanh nồng nặc xộc vào mũi.
Trần Phàm khẽ nhíu mày, cảm giác có chút buồn nôn, mặc dù lần trước chiến trường khi đánh với bọn tà tu kia cũng như vậy, nhưng hắn vẫn không quen thuộc với cảnh tượng như này.
"Như thế này không được, quá buồn nôn và ô nhiễm môi trường."
Hắn buồn bực lẩm bẩm. Cứ để bãi chiến trường thế này mà rời đi thì quá mức phản cảm. Không khéo còn có thể khiến nơi đây biến thành vùng đất tử khí dày đặc, ảnh hưởng đến toàn bộ khu vực.
Nhưng mà... xử lý kiểu gì bây giờ?
Trần Phàm suy nghĩ một chút, sau đó quyết đoán mở thương thành hệ thống, bắt đầu tìm kiếm đồ vật hữu dụng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!