Đại nha hoàn của ta trở về bẩm báo: "Bọn họ coi việc Bệ hạ ban hôn như trò đùa hay sao, muốn đổi là đổi được?"
Ta chỉ khẽ mỉm cười.
Muội muội ta cũng chẳng yêu Thái tử hay Tấn Vương, thứ nàng ta muốn, chỉ là quyền thế ngập trời.
Kiếp trước, nàng ta đã diễn một màn kịch hoàn hảo, đẩy ta ra làm bia đỡ đạn, ai ngờ ta lại bị chỉ hôn cho Tấn Vương, Thái tử lại lạnh nhạt khiến nàng ta vô cùng đau khổ, nhiều lần tìm cách hãm hại ta.
"Cứ để nàng ta c.h.ế. t sớm đi, ta đã phát ngán cái điệu bộ của nàng ta rồi." Ta lạnh lùng nói với tâm phúc.
Hải Đường, nha hoàn tâm phúc của ta, cả đời trung thành tận tụy, lại có chút võ nghệ phòng thân.
Mấy đường quyền cước của nàng, là do ta bỏ ra một trăm lượng bạc, đưa nàng đến học theo đệ đệ của đại tổng quản trong phủ, chuyện này không ai hay biết.
"Vậy chúng ta nên làm gì?" Hải Đường hỏi ta.
"Đừng vội, bọn họ rất nhanh sẽ đến gây sự thôi, chúng ta cứ liệu sự như thần." Ta nhếch môi cười.
Vài ngày sau, kế mẫu mở tiệc chiêu đãi khách khứa.
Phụ thân ta là Lại bộ Thượng thư, lại là tâm phúc của Thái tử, tiệc rượu tại phủ Thượng thư, các công thần quyền quý đều phải nể mặt vài phần; huống hồ ta vừa mới được chỉ hôn cho Thái tử, địa vị của Chu gia càng thêm vững chắc.
Nhân cơ hội này, kế mẫu cùng Chu Phấn Nhi muốn hãm hại ta.
Mà ta, cũng muốn cho bọn họ tự mình nếm trái đắng.
Mỗi người một bụng quỷ kế, ráo riết chuẩn bị cho buổi tiệc.
3
Một ngày trước khi diễn ra yến tiệc, phụ thân cho gọi cả gia đình cùng dùng bữa.
Nhân đinh trong nhà ta vốn không được hưng vượng.
Mẫu thân sinh hạ huynh trưởng cùng ta, khi ta vừa tròn sáu tháng tuổi, bà đã qua đời vì bệnh tật; kế mẫu một năm sau thì tiến vào cửa, năm kế tiếp sinh hạ Chu Phấn Nhi. Khi sinh nở lại gặp khó khăn, từ đó không thể sinh thêm được nữa.
Phụ thân lại nạp thêm hai thiếp thất.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hai vị di nương cũng từng mang thai, nhưng đều không giữ được, giữa đường sảy thai. Phụ thân dần nguội lạnh, hai vị di nương cũng bị dày vò đến mức tâm như tro tàn.
Kế mẫu ra sức lôi kéo huynh trưởng, tìm cách bài xích ta.
Huynh trưởng cùng kế mẫu, Chu Phấn Nhi vô cùng thân thiết, từ trước đến nay không quan tâm đến sống c.h.ế. t của ta. Còn ta, từ nhỏ đã xảy ra tranh chấp với Chu Phấn Nhi, phụ thân liền vác gậy ra đánh ta.
Huynh trưởng còn thường xuyên ức h.i.ế. p ta, năm ta lên bảy tuổi đã đẩy ta ngã xuống đất, dùng giày dẫm mạnh lên mặt ta, chỉ vì ta vô ý làm bẩn đôi hài thêu yêu thích của Chu Phấn Nhi.
Cuộc sống của ta vô cùng gian nan.
Sinh mẫu để lại cho ta một lão nô, vốn là người khôn khéo, có thể sống sót dưới tay kế mẫu; đồng thời, lão nô lại vô cùng trung thành, cất giữ một phần gia sản riêng của sinh mẫu, toàn bộ giao lại cho ta, lại khuyên ta nên vào tộc học để học hành.
Tộc học của Chu thị không phân biệt nam nữ, tộc nhân đều có thể đến học.
Chỉ là chương trình học vô cùng nặng nề, phu tử lại nghiêm khắc, các tỷ muội trong tộc không ai chịu nổi khổ cực.
Ta mỗi ngày đến lớp, dù gió táp mưa sa cũng không nề hà. Dù có ốm đến mê man, ta vẫn cố gắng hoàn thành bài tập một cách chỉnh tề.
Phu tử rất coi trọng ta, thường xuyên giao thêm bài tập cho ta. Các tộc huynh đệ đều nói ông ta đang cố tình gây khó dễ cho ta, nhưng chỉ mình ta hiểu được, ông ấy yêu thích ta nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!