Phụ thân ta bị bãi quan.
Mới đầu, ông ta chẳng hề nao núng. Dẫu sao cũng là nhạc phụ của Thái tử, sớm muộn gì cũng sẽ được trọng dụng trở lại.
Nhưng rồi ông ta dần nhận ra, đám môn sinh tâm đắc của mình từng người một bị bài xích, loại bỏ.
Lúc này ông ta mới bàng hoàng nhận ra, kẻ đang chặt đứt gốc rễ của ông ta, chính là ta.
Ông ta tìm đến ta.
Khi ấy, con ta đã lên hai, ta đang dạy con tập nói.
"… Ngươi có từng nghĩ đến, nếu nhà mẹ đẻ sụp đổ, ngươi và tiểu hoàng tôn sẽ dựa vào ai?" Ông ta hỏi.
Kiếp trước, ta làm Tấn Vương phi, nhà ta nào từng giúp ta dù chỉ nửa phần, thậm chí còn kéo chân ta xuống. Ta tự mình từng bước leo lên.
Đời này, ta khởi đầu suôn sẻ hơn, lại càng thêm cẩn trọng, sao còn cần đến ông ta?
"Mẫu tử chúng ta, chỉ nương tựa vào Thái tử." Ta đáp.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Phụ thân giận đến tím mặt, nhưng không dám mắng ta ngu xuẩn, đành nói: "Dù sao cũng phải để lại một con đường lui cho gia đình chứ. Ta và ca ca con gặp vận hạn, con cũng chẳng được lợi lộc gì."
"Sao lại không?" Ta khẽ cười, "Ta thấy vui lắm đấy."
Phụ thân kinh ngạc nhìn ta.
Ông ta chờ xem ta gặp họa.
Kết quả, chính ông ta mới là kẻ gặp họa trước.
Từ khi bị bãi quan, ông ta luôn mong ngóng ngày phục chức, nhưng cầu cứu khắp nơi đều vô vọng, thêm phần ưu tư quá độ, sinh bệnh mà qua đời.
Lúc lâm chung, ông ta còn thều thào: "Ta gắng gượng được, con gái ta sắp làm Hoàng hậu rồi…"
Tiếc thay, ông ta chẳng còn mệnh để chờ đến ngày ấy.
Ca ca ta khắp nơi huênh hoang: "Muội muội ta chính là Thái tử phi!"
Nhưng ai ai cũng hay, Thái tử phi từ nhỏ đã bị ca ca ức hiếp, chẳng hề thân thiết gì với hắn.
Tẩu tẩu dứt khoát cùng hắn hòa ly.
Hắn ôm khư khư đống gia sản, sau khi vùi đầu vào chốn hoan lạc với đám tiểu thiếp, chẳng mấy chốc liền sa chân vào cờ bạc.
Thua đến cháy túi, hắn vẫn không biết xấu hổ, còn rao giảng: "Muội muội ta là Thái tử phi, các ngươi cứ yên tâm cho ta nợ!"
Thái tử sai người, nửa đêm đánh c.h.ế. t hắn trong một con hẻm vắng, để hắn khỏi làm ô danh ta.
Khi cần đến ta, ta là con gái Chu gia, là muội muội Chu gia; khi chẳng cần, họ liền chà đạp, vứt bỏ ta không thương tiếc.
Ta không cần một nhà mẹ đẻ như thế.
Ta tựa chim không chân, sinh ra đã chẳng có nơi nương tựa.
Ta ngấm ngầm trừ khử hai cánh tay đắc lực của Tấn Vương, từ đó, Tấn Vương hoàn toàn mất đi cơ hội đoạt ngôi.
Ta cũng kín đáo nhắc nhở Hoàng hậu nương nương, xin Người đừng để Thái tử và Tấn Vương đi theo vết xe đổ của Bệ hạ và Tần Vương thuở trước – m.á. u của hơn ba trăm nhân mạng phủ Tần Vương, vẫn còn vương đỏ nơi pháp trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!