Ta vẫn cứ mặc chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng kia, đến thăm đại ca.
Đại ca tinh thần có vẻ sa sút, hẳn là chịu đả kích không nhỏ, chỉ biết ở nhà đóng cửa đọc sách.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta chỉ nhàn nhạt nói: "Tình cờ đi ngang qua đây, tiện thể ghé thăm đại ca một chút."
Sau đó, ta lại khoác chiếc áo choàng ấy, chậm rãi dạo bước đến hậu hoa viên.
Đến giữa giờ Thân, ta liền đóng cửa viện, không còn bước chân ra ngoài nữa.
Chu Phấn Nhi hết lần này đến lần khác sai người đến mời, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, ta mới khoan thai đến Thanh Vận Lâu trong hậu hoa viên dự tiệc.
Thanh Vận Lâu vốn là nơi phụ thân ta thường dùng để đọc sách, sau này lại trở thành chốn lui tới, chiêu đãi bằng hữu của huynh trưởng.
Lầu này có tất cả hai tầng.
Chu Phấn Nhi mời ta uống rượu, thực chất là hạ độc vào trong rượu.
Loại độc dược mà ả ta tìm được, bản thân ả ta cũng có thuốc giải. Ả ta định bụng, trước tiên sẽ mời ta uống cạn, sau đó vu oan giá họa cho ta tội hạ độc thủ, muốn hãm hại ả.
Sau đó, ả ta sẽ giả bệnh nằm liệt giường một thời gian, rồi viện cớ uống thuốc giải độc, chỉ tổn hại một chút đến thân thể, chứ không ảnh hưởng đến tính mạng. Có vậy, ả ta vừa có thể ung dung trừ khử ta, vừa có thể vẹn toàn danh tiếng.
Nhưng tiếc thay, ta đã sớm biết rõ mưu đồ ấu trĩ này chỉ bằng một cái liếc mắt.
Đến cả tên lang băm bán thuốc độc cho ả ta, cũng chỉ là một tên lừa đảo hạng xoàng trong chốn giang hồ mà thôi.
Thuốc độc vốn dĩ là thuốc độc, căn bản chẳng có thứ thuốc giải nào cả. Ả ta ngốc nghếch đến nỗi, lại tin sái cổ, bỏ ra tận một trăm lượng bạc để mua thứ vô dụng này.
Nhưng không sao, những thứ này đều sẽ trở thành chứng cứ không thể chối cãi của ả ta.
Ta mặc chiếc áo choàng vũ đoạn kim hồng, cất bước tiến vào Thanh Vận Lâu.
Chẳng bao lâu sau, Thanh Vận Lâu bỗng dưng bốc cháy ngùn ngụt, ta đành bất chấp nguy hiểm, nhảy từ cửa sổ tầng hai xuống đất.
Mà Chu Phấn Nhi, cuối cùng cũng phải bỏ mạng trong biển lửa.
Ta may mắn được thần phật phù hộ, ngay bên dưới cửa sổ tầng hai lại có một gốc cây cổ thụ, giúp ta chỉ bị xây xước nhẹ ngoài da, chứ không hề tổn thương đến gân cốt.
Hoàng hậu nương nương nghe tin thì vô cùng lo lắng, vội cho người triệu ta đến hỏi han tường tận.
Ta nghẹn ngào khóc lóc, kể lại mọi chuyện cho bà nghe: "Phấn Nhi từ lâu đã nuôi dã tâm hãm hại thiếp thân. Ả ta muốn ép thiếp uống rượu độc, thiếp không chịu, ả ta liền nhẫn tâm phóng hỏa thiêu c.h.ế. t thiếp."
"Ngọn lửa bùng lên quá nhanh, thiếp lại hoảng loạn mất hết lý trí, đành liều mình nhảy khỏi cửa sổ. Còn ả ta, vì muốn chạy ra mở cửa, lại bị xà nhà rơi xuống đè trúng. Thiếp trơ mắt nhìn ngọn lửa hung tàn nuốt chửng ả ta, nhưng lại không thể làm gì để cứu giúp."
Hoàng hậu nương nương nghe xong thì an ủi: "Đây không phải là lỗi của con."
Sau đó, ai nấy đều bàn tán xôn xao, nói Chu Phấn Nhi đã phát điên rồi, mới có thể hành động điên cuồng đến vậy.
Lại có người tấm tắc khen ngợi ta gan dạ hơn người, có dũng khí nhảy khỏi cửa sổ bỏ trốn, mới có thể may mắn giữ lại được một mạng.
Phụ thân và huynh trưởng khóc lóc thảm thiết, ai oán vô cùng.
Kế mẫu nghe được tin này, bệnh tình càng thêm trầm trọng, thần trí cũng trở nên mơ hồ.
Thái tử cũng đích thân đến Chu phủ thăm hỏi ta.
Ta ngẩng mặt nhìn người, khẽ nói: "Điện hạ nếu cảm thấy khó xử, muốn thoái hôn, cứ việc tâu lên Bệ hạ. Trong tay thiếp thân, đã nhuốm m.á. u một mạng người."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!