Chương 1: (Vô Đề)

Thái tử, Tấn Vương đều ái mộ muội muội ta, nàng tư chất mẫn tiệp, lại có dung mạo khuynh thành, vốn là danh viện khuê các được chú ý nhất kinh đô.

Để tránh huynh đệ tương tàn, mỗi người họ nhượng bộ một bước, cái thoái lui ấy của bọn họ, lại thành ra cầu thú ta.

Ta đây, dung mạo có vài phần tương tự muội muội.

Từ nhỏ, ta đã không được phụ thân cùng kế mẫu yêu thích, lớn lên chỉ là quân cờ, là bàn đạp cho muội muội cùng gia tộc. Dựa vào thủ đoạn ngoan độc, ta leo lên vị trí Thái hậu buông rèm nhiếp chính, hưởng vinh hoa phú quý.

Những kẻ năm xưa hãm hại ta, sau đều phải bỏ mạng dưới tay ta.

Nào ngờ, ta lại được trọng sinh. Trời xanh trêu ngươi, bắt ta phải sống lại lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.

Cũng được, vậy để bọn chúng nếm mùi chếc chóc thêm một lần cũng không vấn đề gì cả đâu.

1

Tết Thượng Nguyên, Tấn Vương vì muội muội ta Chu Phấn Nhi mà thắp ba nghìn ngọn hoa đăng. Ai ngờ, Chu Phấn Nhi lại lén lút thư từ, chặn đường muốn hẹn hò với Thái tử.

Tấn Vương hao tâm tổn trí tìm đến, chẳng những không trách muội muội, ngược lại còn căm hận Thái tử, thậm chí rút cả thanh nhuyễn kiếm bên hông ra.

Hai người vốn là huynh đệ đồng bào ( cùng mẹ), vì một nữ tử mà tương tàn, thật là nực cười.

Tin tức bị đè xuống, nhưng vẫn lọt đến tai Hoàng hậu.

Hoàng hậu giận dữ, toan tính ngấm ngầm xử tử muội muội ta.

Ta, kẻ bị giam lỏng trong khuê phòng, mười tám tuổi còn chưa định hôn sự, bỗng dưng bị nhớ đến vào lúc này.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta trở thành tấm bình phong che đậy sự ô nh///ục.

Tấn Vương cùng Thái tử vì muốn tẩy thanh hiềm nghi cho Chu Phấn Nhi, không hẹn mà cùng hướng Hoàng hậu cầu thú ta

- dù trước đó, bọn họ thậm chí còn không biết Chu gia còn có một thứ nữ là ta.

Mọi chuyện, đều do phụ thân, kế mẫu cùng Chu Phấn Nhi bày mưu tính kế.

Hoàng hậu biết rõ bị đùa bỡn, nhưng vẫn không vạch trần hai con, đành triệu ta nhập cung.

"Ngươi là Chu Thanh Nhi?" Hoàng hậu cao giọng hỏi.

Thái tử cùng Tấn Vương đứng hầu hai bên.

Ta cung kính hành lễ: "Bẩm Hoàng hậu nương nương, chính là dân nữ."

Rồi lại nói: "Lần đầu diện kiến tôn nhan, dân nữ mạo muội chuẩn bị chút lễ mọn, là bức song diện thêu ( thêu hai mặt) do chính tay dân nữ tỉ mẩn thực hiện. Tay nghề còn vụng về, mong nương nương thứ tội."

Hoàng hậu hơi sững sờ.

Nàng bảo ta ngẩng đầu.

Đăm chiêu quan sát ta hồi lâu, nàng chậm rãi nói: "Song diện thêu đâu? Đưa bản cung xem."

Ta từ trong tay áo lấy ra chiếc khăn lụa, cẩn thận dâng lên.

Tài thêu thùa của ta vốn rất tốt, mà Hoàng hậu lại đặc biệt yêu thích song diện thêu.

Xem xong, đôi mắt nàng lộ rõ vẻ hài lòng: "Tuổi còn nhỏ mà đã thêu được đường kim mũi chỉ tinh xảo thế này, xem ra ngươi đã khổ luyện rất nhiều, quả là người có tính nhẫn nại."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!