Chương 7: Nhà Trọ Bí Ẩn

Ba người cùng nhau đi xuống tầng, mọi thứ thực sự rất im lặng, giống như cả khu nhà trọ này không có một ai.

Nhóm người Ngô Đoàn đã rời đi rất lâu không biết đã về phòng hay chưa mà không nghe được tiếng xì xào khi nói chuyện.

Phòng Mạnh Luân nằm gần cầu thang nên vừa xuống tầng liền không cần đi xa mà vào luôn phòng.

Vừa vào tới phòng không ai lo lắng hình tượng gì nữa mà quăng người lên giường, thật sự quá mệt mỏi.

Mạnh Luân mệt là do đấu sức với người đàn bà có thể là chủ nhân của nhà trọ này trên tầng năm, còn Trần Dương với Túc Nhan mệt là do hai người phải lo lắng sợ hãi mà chờ đợi từng phút từng giây trông ngóng sự bình an của Mạnh Luân.

Vừa nằm trên chiếc giường tuy không mềm mại nhưng lại có cảm giác an tâm này không khỏi khiến ba người thở dài một hơi.

Về phòng không được bao lâu liền nghe tiếng bánh xe keo kẹt quen thuộc.

Tiếng kéo xe từ xa đến gần, tiếng đập như phá nát cửa trong không gian im lặng cực kỳ chói tai mà vang lên.

Lần này tiếng đập cửa vang lên không lâu liền có tiếng mở cửa, giọng nói của Ngô Đoàn vang lên, ông ta hỏi

"Ngày thứ năm sẽ xảy ra chuyện gì."

Ba người Mạnh Luân khi nghe câu hỏi liền nâng cao tinh thần khẽ nhích lại gần cửa mà nghe ngóng.

Chết. Cô bé khó khăn nói ra một chữ rồi đẩy xe đi, tiếng bánh xe keo kẹt sau đó dừng ngay trước cửa phòng Mạnh Luân.

Không để cô bé gõ, cánh cửa đã được người bên trong mở ra.

Đưa anh hết nhé. Mạnh Luân mỉm cười, tiếp tục lấy cơm còn dư trên xe.

Cô bé gật gật đầu đưa hết phần cơm còn lại trên xe, đôi mắt cô bé chăm chú nhìn anh đầy chờ mong.

Mạnh Luân nhìn cô bé như thế khẽ cười đưa sáu phần cơm cho Trần Dương rồi đi lại gần cô bé, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào đầu cô bé.

Hành động đầy bất ngờ của anh khiến cô bé trước mặt kinh ngạc mà tròn xoe mắt, mà việc anh làm cũng khiến cho Trần Dương cùng Túc Nhan ở phía sau giật mình.

Mạnh Luân chỉ vừa để tay lên liền cảm thấy một thứ gì đó từ trong lòng bàn tay của mình bị rút ra, nhưng để yên một hồi không có cảm giác gì bất thường nên anh không nghĩ nhiều.

Mái tóc của cô bé không mượt mà, nó rất bết cùng khô cứng, vì anh đang xoa đầu mà cô bé trở nên cứng đờ không dám nhúc nhích.

Cô bé không phải là người sống nên khi sờ lên liền cảm thấy rất lạnh, những sợi tóc giống như có ý thức mà xù lên đâm đâm vào lòng bàn tay anh, dù vậy anh cũng không bỏ ra hay tỏ vẻ ghét bỏ gì.

Mạnh Luân xoa nhẹ đầu cô bé rồi khuỵ một chân xuống đất, anh làm cho tầm nhìn của mình cùng cô bé không quá chênh lệch.

Cô bé nhìn từng hành động của anh, cũng không phản ứng gì chỉ ngơ ngác nhìn anh chăm chú.

"Dưới tầng hầm có gì." Mạnh Luân hỏi.

Cô bé ngơ ra một chút rồi chầm chậm nói Không đi được.

Nghe được câu trả lời Mạnh Luân cũng không vội thả tay xuống, mà nhè nhẹ vỗ đầu cô.

Đến khi cô khẽ lắc đầu muốn dời cánh tay anh ra thì Mạnh Luân mới bỏ ra.

Cô bé nhìn anh một cái cuối cùng rồi đẩy xe nhanh chóng biến mất trên cầu thang.

Có vẻ như có ai đó đang kêu gọi cô bé vậy, không thể nói chuyện, không thể tiếp xúc với người chơi quá lâu nếu không sẽ bị trò chơi ngăn lại.

"Đúng là khắt khe mà." Mạnh Luân thở dài, anh chỉ đang thăm dò giới hạn của màn chơi này mà thôi, dường như những người được xem là npc xuất hiện trong một màn chơi đều không đơn giãn chỉ là npc.

Thấy Mạnh Luân đứng ngẩn người Trần Dương liền vỗ vỗ nhẹ sau lưng anh Anh luân.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!