Từ trong sự xúc động khi còn có thể sống sót, Trần Dương cuối cùng cũng mỉm cười bình tĩnh trở lại, cậu nhìn hoàn cảnh xung quanh, thấy bản thân đứng giữa hàng nghìn tấm gương, điều này cũng không khiến cậu dao động, chỉ là chân mày khẽ nhíu lại, đầu óc xoay chuyển cố gắng nhớ lại xem có quen thuộc với màn chơi này không.
Không có, những ký ức về những màn chơi từng trải quá đều không có, trừ những cuộc sống bình thường còn lại những thứ liên quan đến trò chơi đều mơ hồ không rõ.
Thở dài một hơi Trần Dương cũng không cố gắng nhớ lại nữa, đối với cậu đây là màn chơi không thể nào dễ hơn.
Nhìn con đường gương phía trước cậu liền bước đi, không quan tâm những cái tay xương thò ra bên ngoài, thong thả đi từng bước từng bước một khi có những cánh tay đụng vào chân cậu liền không do dự mà dẫm nát chúng nó.
Đi thẳng một đường cho đến khi gặp một cái gương chắn lối đi, Trần Dương híp mắt nhìn nó trong chút lát sau đó bước vào.
Nhìn một người giống như đút ở đối diện, Trần Dương không hề chần chờ mà đi đến đánh một quyền, đối với tình trạng hiện tại mà nói vũ khí không có chỉ có thể dùng nắm đấm mà giải quyết.
Sau khi giao tranh vài lần, Trần Dương phát hiện người trước mặt hoàn toàn là bản sao của cậu trước đây, cả sức mạnh, vài cái thoa tay múa chân đều như vậy, nhưng hiện tại cậu đã khác, thân thể vẫn vậy nhưng linh hồn đã thay đổi, nói chính xác hơn là linh hồn đã trưởng thành sớm hơn thể xác.
Lúc này không thử nữa cậu dùng hết lực đập mạnh vào bụng người trước mặt.
Rắc, rắc, tiếng nức từ nó phát ra, từ bụng lan đến toàn thân rồi vỡ vụng, từng mảnh gương vỡ ra thành tia sáng nhỏ biến mất vào khoảng không.
Nhìn những mảnh vụng của tấm gương biến mất, trước mắt liền trở nên mơ hồ, điều này khiến Trần Dương thận trọng lắng nghe âm thanh xung quanh, mọi thứ đều êm ắng đến cả tiếng gió cũng không có khiến cậu cũng an tâm hơn.
"Tiểu Dương, Túc Nhan, Tiểu Quan…"
Khuông mặt của Trần Dương trầm tỉnh đến khi nghe được tiếng gọi liền trở nên mừng như điên cuối cùng là ngơ ngác tươi cười.
Không lên tiếng đáp lại liền Trần Dương cố gắng điều chỉnh lại tâm tình cùng nét mặt, sau khi chắc chắn không khác gì lúc trước cậu mới hô lên.
Anh Luân.
"Tiểu Dương, em đứng yên ở đó anh sẽ đi lại." Mạnh Luân khi nghe được tiếng trả lời liền mừng rỡ.
Vâng. Trần Dương nghe vậy liền ngoan ngoãn đứng yên.
Mạnh Luân lúc này đang đứng cùng Trần Phong ở một ngỏ rẻ, như thường lệ mỗi lần đi được một khoản liền hô lớn gọi tên, đến khi nghe tiếng đáp lại liền vui mừng mà tăng nhanh bước chân.
"Từ từ, nó không chạy mất được." Trần Phong nhìn Mạnh Luân mỗi bước đi đều như bay liền nói.
"Không được, không biết nó thế nào, có bị sao không." Mạnh Luân lắc đầu, anh nắm tay Trần Phong mạnh mẽ kéo đi.
Nhìn hai bàn tay đan vào nhau Trần Phong vừa sung sướng vừa bực bội, cảm xúc lẫn lộn khiến anh ấy cũng mơ hồ.
"Tiểu Dương, em nói vài câu để anh xác định vị trí." Mạnh Luân vừa đi vừa hỏi.
"Vậy để em đếm số nhé. Một… Hai… Ba…" Trần Dương liền bắt đầu đếm.
Mạnh Luân lắng tai nghe để xác định sau đó kéo Trần Phong tăng nhanh tốc độ.
Tiểu Dương.
Trần Dương vừa đếm tới mười liền nghe được tiếng gọi gần sát bên tai, cậu quay đầu lại nhìn Mạnh Luân cùng anh trai đang đi đến gần liền không kìm được ửng đỏ đôi mắt.
Em có sao không. Mạnh Luân nhìn Trần Dương lo lắng hỏi.
"Không, em không sao." Cố kìm nén nước mắt Trần Dương nói.
Mạnh Luân càng nhìn càng cảm thấy khác lạ, đứa nhỏ anh nhìn mấy năm dù chỉ cần một ánh mắt cũng biết cậu muốn gì thì làm sao anh không biết sự thay đổi của cậu, mặt dù cậu đã tỏ ra bình thường.
Sao vậy anh Luân. Trần Dương khó hiểu hỏi.
Không có gì. Mạnh Luân lắc đầu, đưa tay lên xoa mạnh đầu cậu, đôi mắt khẽ cụp xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!