Khi năm người trong căn nhà cuối thôn bình tĩnh đương đầu với đám xương tay trong yên tĩnh thì những căn nhà khác lại chẳng khác nào đang ở trong một cơn ác mộng, tiếng khóc la, sự suy sụp giống như một cơn bão vừa càng quét qua thôn làng yên tĩnh này.
Ngày thứ hai cuối cùng trôi qua trong sự tuyệt vọng kinh hãi.
Sự mệt mỏi của ngày hôm qua khiến nhóm Mạnh Luân đánh một giấc đến mười giờ, sau đó chuẩn bị thức ăn.
Hôm nay khi Mạnh Luân vào bếp thì nhìn thấy thức ăn vẫn có đầy đủ trên kệ bếp không hiếu món ăn nào cả.
Hôm qua cả nhóm mất sức rất nhiều nên anh quyết định làm thực nhiều thức ăn để bồi bổ bọn họ, dù sao thức ăn cũng sẽ lại xuất hiện trên kệ bếp mà thôi.
Năm người ăn một bữa cực kỳ ngon lành, sau khi ăn xong cũng là lúc sương mù rút về khu rừng.
Bọn họ liền ra khỏi nhà mà đi đến cổng thôn.
Trong lúc đi đến cổng thôn, Trần Dương như đã suy nghĩ ra chuyện gì đó mà bật thốt lên:
"Đúng rồi sao sương mù lui về trong rừng vậy mà hôm qua chúng ta vào rừng làm gì thấy sương mù đâu."
"Chúng ta không thực sự vào trong rừng, nơi đó giống như một con đường nhỏ để vào trong khu rừng to vậy." Túc Nhan lắc đầu.
Sao lại vậy.
Trần Dương không tin, thật sự đi rất lâu mà vậy sao chỉ mới đi được bên ngoài thôi vậy.
Mạnh Luân gật đầu đồng ý với Túc Nhan
"Em có thấy những con đường mòn khác không, chúng nhầm mục đích dẫn dụ người chơi. Kiểu như cửa tử cùng cửa sinh vậy."
"Nếu như đi sai chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm." Trần Dương tỏ vẻ hiểu rõ.
Nhưng Mạnh Luân lại lắc đầu:
"Đối với phó bản này dù là sinh hay tử đều gặp nguy hiểm cả."
Khi đi đến cổng thôn năm người liền cảm nhận được không khí tuyết vọng bao trùm lấy người chơi.
Ngày thứ ba tổng số người chơi chỉ còn lại mười người, tiếp tục mất thêm tám người chơi.
Ngoại trừ nhóm Mạnh Luân ra năm người chơi còn lại khuôn mắt tiều tụy ánh mắt không còn chút sức sống nào, bọn họ cứ tưởng là trò chơi sinh tồn nhưng sự thật chứng minh chưa chắc trò chơi sinh tồn thì có thể dễ dàng sinh tồn, thời gian mười ngày nhưng chỉ ba ngày đã mất hơn hai phần ba số người chơi.
Hiện tại số lượng còn quá ít, những ba chơi khác không muốn nhập bọn với nhóm Mạnh Luân nên đã tụ họp với nhau giống như đang nói gì đó, còn lại hai người chơi vẫn đứng im một chỗ không nhúc nhích.
Mười người chơi đợi trước cổng làn vài phút mới thấy ông lão đi ra, ông ta giống như một người mấy bắt đầu lặp lại câu nói tuy nhiên địa điểm mà người chơi không thể đi đã thay đổi.
Ông lão nói xong liền rời đi, nhóm Mạnh Luân thấy vậy cũng xoay người định tiếp tục vào rừng thử xem nhưng đã bị một giọng nói gọi lại:
"Chào mọi người, có thể cho chúng em tham gia nhóm được không, em sẽ không gây cản trở đến mọi người."
Năm người xoay lại nhìn thì thấy hai có hai người đầy rụt rè đi đến, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhưng cuối cùng một trong hai người vẫn lên tiếng dò hỏi.
Mạnh Luân quan sát cô gái nhỏ vừa lên tiếng rồi gật đầu, sau đó ánh mắt anh lướt sang chàng trai bên cạnh.
Người này khuôn mặt đầy vẻ không tình nguyện giống như hắn ta bị cô kéo đến, ánh mắt đầy ghét bỏ cùng một chút tối tâm nhưng không nòi tiếng nào, khi thấy anh nhìn sang thì lại cuối đầu xuống che giấu tâm trạng của mình.
Còn cậu. Lai cũng nhìn thấy ánh mắt đó liền lên tiếng hỏi, ánh mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
"Tôi...! Tôi cũng sẽ không gây cản trở." Chàng trai ấp úng.
"Được, nhưng tôi nói trước, khi gặp nguy hiểm tôi sẽ ưu tiên cứu đồng đội của mình vì vậy nếu muốn sống đừng có mà tự tìm đường chết." Mạnh Luân nhìn chằm chằm chàng trai đang cúi đầu mà nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!