Chương 4: Nhà Trọ Bí Ẩn

Rầm, rầm, rầm.

Tiếng đập cửa ở một căn phòng nào đó vang lên, tiếng vang rất mạnh như muốn làm gẫy cả cánh cửa, dù vậy vẫn không có bất kỳ tiếng động nào khác vang lên.

Tiếng đập càng ngày càng mạnh, nếu người bên trong không phát ra tiếng nào thì vẫn tiếp tục đập.

Ai vậy. Thêm vài tiếng đập mạnh cuối cùng người trong phòng cũng run giọng hỏi.

Người đập cửa ngừng đập một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn không mấy lưu loát nói Cơm.

Bên trong cánh cửa khi nghe giọng nói cất lên liền hoảng sợ mà liên tục từ chối

"Không, không, không cần chúng tôi không ăn, chúng tôi không ăn."

Tiếng bánh xe tiếp tục chậm rì rì lăn bánh, rồi dừng lại ở căn phòng khác, tiếng đập cửa lại vang lên, nhưng không bao lâu thì bên trong quát lớn Không ăn. Rồi im bật.

Một lúc lâu tiếng bánh xe mới tiếp tục vang lên, lúc này xe đẩy vừa dừng lại liền nghe được tiếng mở cửa, Ngô Đoàn bước ra nhìn vào cô bé cầm tay vịn của xe đẩy.

Hai phần.

Cô bé tứ chi cứng đờ không nói tiếng nào mà chầm chậm lấy hai hộp cơm trên xe rồi đưa qua.

Ngô Đoàn cầm lấy, đứng im một lúc thấy cô bé vẫn không có ý định rời đi ông liền trầm tư rồi nói

"Căn phòng này từng ở mấy người."

Một. Cô bé nói xong liền đẩy xe đi.

Xe đẩy dần dần đến cửa phòng của Mạnh Luân, nhưng không giống với những phòng trước lúc này tiếng gõ rất nhẹ nhàng lịch sự.

Mạnh Luân mở cửa nhìn cô bé bên ngoài, dịu dàng nói

"Cho anh hết được không.".

||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu |||||

Cô bé nghe vậy cũng không nói gì chỉ gôm các hộp cơm trên xe rồi đưa cho anh, Mạnh Luân nhận lấy rồi chuyền cho Trần Dương cùng Túc Nhan đứng phía sau.

"Anh có thể hỏi em được không." Mạnh Luân đưa xong liền nhìn lại cô bé trước mặt, cô bé khẽ gật đầu.

Suy nghỉ một lúc lâu Mạnh Luân hỏi Em là ai.

Không biết, con. Cô bé lắp bắp nói, mắt vẫn nhìn anh chằm chằm.

Mạnh Luân không chắc nói lại

"Em không biết mình là ai, nhưng ở đây em là con của chủ nhà trọ."

Cô bé suy nghỉ một chút rồi gật đầu động tác đầy chậm chạp.

Cảm ơn em. Mạnh Luân thấy vậy khẽ cười, hành động này của cô bé rất đáng yêu, mặc dù làn da trắng bệch, nét mặt cũng không thay đổi.

Cô bé thấy anh cười thì híp híp mắt, giơ tay lên phẩy phẩy rồi đẩy xe lên tầng, đôi chân nhún nhẩy từng nhịp.

Ba người dỗi mặt nhìn cô bé đi khuất thì vào lại phòng rồi đóng cửa lại, nhìn tám hộp cơm nóng thổi trên bàn Trần Dương khẽ nuốt nước miếng hỏi

"Cái này ăn được không."

Chắc được. Mạnh Luân nhún vai rồi cầm một hộp mở ra, bên trong có một cái trứng cùng một miếng sườn, mùi thơm toả ra từ nó nhìn rất ngon miệng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!