[Chào mừng mọi người đến với hệ thống trò chơi.
Tên trò chơi: Vùng đất chết.
Màn sơ cấp: Trốn thoát.
Gợi ý:
Bọn họ không thân hiện, bọn họ nhìn bạn như muốn bạn chết trong im lặng.
Vão mỗi tối họ đang đi đâu, họ đang làm gì.
Đừng đến gần sự chết chóc đang càng lúc càng lan rộng.
Thời gian: Mười ngày.
Cảnh báo: Chúng nó luôn ở gần các bạn và xuất hiện những lúc các bạn không hề phòng bị.
Chúc bạn tham gia trò chơi vui vẻ.]
"Cuối cùng cũng có nhiệm vụ rồi, nhưng không ngờ lại là nhiệm vụ trốn thoát." Túc Nhan kinh ngạc nói, rốt cuộc bên trong ngôi làng này có thứ gì vậy.
"Đừng quan tâm về điều đó, em càng thắc mắc tại sao bọn họ lại chạy thục mạng như thế này." Trần Dương tò mò nhìn ra ngoài cổng làng rồi lại nhìn về phía nhóm người vẫn đang thở hổn hển nằm trên đất.
"Thiếu mất một người rồi."
Túc Nhan đếm số người rồi nhỏ giọng nói.
Mạnh Luân gật đầu
"Chắc đã bị dã thú bắt rồi." Lúc thầy đoàn người chạy vào anh có nhìn ra phía sau bọn họ, một thân dài màu vàng đang giấu mình ở bũi cỏ cao, cơ thể không ngừng lắc lư đuổi theo phía sau bọn họ, nhưng sau khi bọn họ chạy vào làng nó lại ngừng sau đó xoay người rời đi.
"Sao nơi này lại có dã thú được."
Trần Dương trợn to mắt không thể tin mà nói.
Nhưng lần này không để Mạnh Luân đáp lời cho cậu thì chàng trai có khuôn mặt thanh tú liền nói "Trò chơi được thiết lập giống như hiện thực, vì đây là ngôi làng nằm trong rừng núi nên có dã thú thì không có gì kỳ lạ cả, đa số màn chơi sẽ lấy tất cả bối cảnh bên ngoài thực tế đã tạo ra phó bản.
Trần Dương, Túc Nhan cùng chàng trai mặc áo học sinh nghe xong đều ngơ ngác mà gật đầu, ba người giống như học sinh đang tiếp thu bài giảng của giáo viên.
Nhìn bốn người hòa hợp như vậy Mạnh Luân chỉ có thể mỉm cười mà lắc đầu.
Kẹt, kẹt.
Cánh cửa của một gian nhà tranh mở ra, đây là gian nhà đầu tiên cách cổng làng gần nhất.
Từ bên trong một ông lão bước ra, đáng người lụm khụm, quần áo đã bạc màu, trên tay ông ta cầm một cây gậy gỗ chóng lên mặt đất, khuôn mặt không chút cảm xúc giống như một người mấy vậy từng bước từng bước đi đến trước mặt đoàn người.
"Chào mừng các nhà lữ hành đã ghé thăm ngôi làng nhỏ của chúng tôi. Tôi là Ni trưởng làng." Giọng nói khàn khàn đầy lạnh lùng vang lên.
"Chúng tôi đã sắp xếp nơi ở cho các vị. Tổng cộng có sáu gian nhà tranh, mỗi người trong các vị hãy tự phân ra mà vào."
Nói xong ông lão liền xoay người dẫn đường.
Sáu gin nhà tranh không hề gần nhau, mà mỗi gian bị một gian nhà tranh của người dân chen vào, vì thế khoản cách của các gian càng lúc càng xa hơn đến nổi không thể nhìn thấy nhau được nữa.
Ông lão đi đến một gian nhà tranh còn trống liền chỉ tay bảo bọn họ đi vào trong, những nhóm người chơi khác dường như nghĩ đến cái gì đó đều giành nhau ở những gian nhà tranh đầu, cuối cùng chỉ còn hai gian gần ở cuối làng.
Nhóm Mạnh Luân cũng không giành với nhóm còn lại, năm người đi vào gian nhà tranh cuối cùng ở gần cuối thôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!