Cơn choáng vàng ập đến, tiếng máy móc bên tai biến mất, trước mặt Mạnh luân liền xuất hiện ánh sáng, anh chớp chớp mắt để thích nghi với ánh sáng sau đó làm như không có việc gì mà bước vào cổng suối nước nóng, dù sao cũng lở đến rồi cứ tận hưởng đi vậy xem như là một kỳ nghĩ mát thư giản.
Trần Dương cùng Túc Nhan sau khi hai mắt lấy lại được ánh sáng liền nhìn dáo dát xung quanh sau đó mới nhấc chân đuổi theo sau anh.
Ba người vào đăng ký để nhận phòng, dọc đường đi phía sau nhân viên hướng dẫn bọn họ liền vô tình nhìn thấy hai người Ngọc Quan cùng Kỳ Việt.
Đôi mắt của Ngọc Quan đỏ ửng, nhìn thấy bọn họ liền hơi ngại ngùng mà xoay mặt đi, Trần Dương cùng Túc nhan thấy vậy liền mỉm cười đầy ý xấu xa mà trêu ghẹo.
"Cảm ơn anh.
" Kỳ Việt.
đi đến trước mặt Mạnh Luân cúi đầu, trước khi nagt61 đi cậu ta nhìn thấy anh đã cản bước đi của Người kia, tuy sau đó cậu ta không biết chuyện gì xảy ra nhưng lúc này đây cậu ta vẫn đang lành lặn mà đứng nơi này thì có thể đón được một hai, vì vậy cậu ta cực kỳ cảm kích anh.
Ngọc Quan cũng theo đó mà cúi đầu cảm ơn anh, thật ra lức nhìn thấy Kỳ Việc bất động nằm trong lòng mình cậu ta đã oán trách anh, nhưng sau khi ngẫm lại thì cảm thấy thật xấu hổ bởi vì việc đó không thể đổ lỗi cho ai được cả, nếu như không có anh thì chưa chắc bọn họ có thể thoát ra được.
Mạnh Luân khẽ cười rồi gật đầu "Nếu như có thể gặp lại nhau thì tiếp tục chiếu cố lẫn nhau nhé.
"
Ngọc Quan cùng Kỳ Việt nhìn nhau sau đó mỉm cười gật đầu "Vâng ạ.
"Sau khi tạm biệt nhau, nhóm Mạnh Luân tiếp tục đi đến phòng của mình, đến nơi nhân viên đưa bọn họ vào phòng rồi nhanh chóng rời đi, ba người đóng cửa lại sau đó ngồi xuống bàn uống vài hớp trà liền bất đầu nói chuyện về phó bản. Em vẫn không hiểu được tại sao phó bản này lại lấy bà chủ cùng tên trôm." Túc Nhan nhìn anh hỏi.
"Thì cũng như những gì chúng ta đã thấy, một tên trộm lẻn vào nơi này lấy đi viên ngọc được coi là quý giá nhất ở tiểu cầu này, nhưng khi hắn lấy nó ra đồng nghĩa với việc hắn cũng không thể rời khỏi nơi này, mà người dân nơi này một khi đã nhìn thấy quang minh thì còn có ai chấp nhận thấy bóng tối nữa đây, đối với bọn họ chỉ cần ánh sáng chẳng cần người cai quản.
" Mạnh Luân nhún vai nói
"Vậy sau đó tên trộm kia đã giết hết tất cả những người có trong khu suối nước nóng, rồi sau đó đứng ra làm chủ nơi này, mướn lại người hầu để trốn sự truy bắt.
" Túc Nhan hiểu ra mà tiếp lời.
"Đúng vậy, nhưng mà trong số đó cũng do người chủ thật sự của nơi này sát hại, bởi vì khi ở trong bóng tối quá lâu, lại bị kinh sợ bởi tác động từ bên ngoài, thần kinh của con người sẽ trở nên yếu ớt, tâm lý cũng xuất hiện sự vặn vẹo.
"Mạnh Luân gật đầu nói. Trần Dương nhìn anh thật sâu, lâu đến nổi anh không hiểu gì thì mới mở miệng hỏi"Anh, làm sao anh biết những chuyện này.
"
"Còn có anh lợi hại như vậy từ lúc nào vậy ạ.
"
Mạnh luân nghe vậy liền ngơ ngác, đúng vậy sao anh lại biết, rõ ràng những thông tin liên quan đến nơi này đa phần đều đã bị xóa mất không còn xuất hiện nữa, tại sao trong đầu anh luôn xuất hiện những thứ kỳ quái như thến ỳ, tại sao mỗi động tác của anh lại thành thạo cùng quen thuộc đến như vậy!
Tại sao.
Cuối cùng anh chỉ có thể lắc đầu mà trả lời "Anh cũng không biết tại sao.
"
Nhìn anh như vậy Trần Dương cũng không định tiếp tục hỏi, cậu chỉ cúi đầu xuống sau đó bưng ly trà lên uống trong lúc hai người kia không chú ý đôi mắt của cậu bỗng nhiên trở nên âm trầm không giống bình thường nhưng rất nhanh đã được cậu che đi một cách cẩn thận.
"Đúng rồi anh Luân, phó bản sau của anh thì sao.
" Túc Nhan trực nhớ ra Mạnh luân còn chưa vào phó bản của bản thân liền hỏi.
"Anh cảm thấy không cần thiết nữa thì phải, hình như chỉ cần đúng thời gian vào phó bản theo cấp bậc của mình thì sẽ không cần vào phó bản tiếp nữa.
" Mạnh Luân mỉm cười nói "Hình như chỉ khi vào sai cấp của phó bản thì mới phải vào hai lần thôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!