Mặt trời lặn dần, từ từ khuất sau những cành cây, ánh sáng bắt đầu mờ dần, cho đến khi bầu trời bên ngoài hoàn toàn tối đen thì bên ngoài phòng nghĩ mới vang lên giọng nói đầy quen thuộc của người hầu.
Mạnh Luân từ khi cảm thấy có người bên ngoài anh đã thức dậy nhưng không vội mở mắt ra, cho đến khi nghe thấy tiếng nói của người hầu anh mới vươn người sau đó ngồi dậy.Trần Dương.
Mạnh Luân lây người cậu rồi anh đứng dậy kéo mở cửa phòng.
Trần Dương ngơ ngác tỉnh dậy sau khi nghe thấy giọng nói lặp lại của người hầu thì liền hiểu tại sao anh gọi mình, vì vậy cậu ngồi dậy dùng tay vỗ vỗ người Túc Nhan.
Khoản năm phút sau ba người cũng tỉnh táo hoàn toàn mà bước đến nhà ăn, bên trong mọi người đã ngồi vào bàn đông đủ, buổi tối ngày thứ tư không mất người chơi nào nữa, sau khi bọn họ ngồi vào chỗ thì người hầu liền dọn thức ăn lên.
Mạnh Luân lúc này không vội cầm đũa, anh nhìn lướt qua từng người trong nhà ăn, ngoại trừ người đàn ông vẫn luôn dùng ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn anh thì còn lại sáu người có thể cùng nhau hợp tác, con số này cũng khá dư giả để chơi một trận thật vui vẻ ở phó bản này.
Hợp tác không.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng chén đũa va chạm, Mạnh Luân vừa cất tiếng nói liền đặc biệt rõ ràng.
"Anh muốn hợp tác như thế nào."
Lat người duy nhất chưa tiếp xúc qua với anh trầm giọng nói.
"Ý trên mặt chữ, ngày thứ tư chắc không ai tìm được manh mối gì rồi, nhưng ngược lại với các người tôi biết cách thoát khỏi đây." Mạnh Luân giống như tùy ý mà nói.
"Làm sao chúng tao tin mày được."
Max căm hận nói.
"Tôi không hề hỏi ý kiến của các người, tôi chỉ muốn câu trả lời." Mạnh Luân đối với người đàn ông này đã không còn chút kiên nhẫn nào Được hay không.
Max phẫn nộ chỉ tay vào anh nhưng gã ta không nói được chữ nào.
Mạnh Luân phớt lờ gã mà hỏi những người khác Còn các người.
Anh muốn gì. Lanca trầm tư hỏi.
"Chơi với hệ thống này một trò chơi." Mạnh Luân mỉm cười.
Ý anh là gì. Lat khó hiểu.
"Đừng lo lắng, mặc dù tôi chẳng bảo đảm chuyện gì cả nhưng tôi sẽ không để các người làm việc gì nguy hiểm đâu, bởi vì tôi đi mới thú vị chứ." Mạnh Luân thản nhiên nói.
Chúng tôi gia nhập.
Ngoc Quan cùng Kỳ Việt không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, bọn họ cảm thấy anh là người đáng để tin tưởng.
Có hai người mở đầu những người khác suy nghĩ một chút cũng gật đầu đáp ứng, Trần Dương cùng Túc Nhan đều ngơ ngác cả quá trình đàm phán mà không xen được bất kỳ câu nào cả.
"Ăn xong mọi người tập hợp ở phòng tôi, hôm nay chúng ta sẽ rời khỏi phó bản này.." Mạnh Luân hài lòng nói sau đó anh cầm đũa lên bắt đầu dùng bữa, những người khác thấy vậy cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục ăn phần của mình, mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, đồng hồ đã điểm đến chín giờ, bên trong phòng nghĩ của Mạnh Luân mọi người đều tập hợp đông đủ, cửa phòng được đóng chặt, những người ngồi trong phòng cũng không biết tại sao bọn họ lại phí thời gian ngồi ở nơi này trong một tiếng đồng hồ mà không nghe được bất kỳ kế hoạch nào từ miệng của người đã bảo khi ăn xong sẽ bàn bạc kế hoạch cụ thể với bọn họ.
Nhưng khi bọn họ ngồi xung quanh anh thì lại không biết phải mở miệng hỏi như thế nào, chỉ có người đàn ông kia lúc nào cũng hùng hùng hổ hổ chất vấn khiến bọn họ cảm thấy phiền chán không thôi, nhưng anh vẫn không nói gì thậm chí là ghét bỏ gã ta mà nhấm mắt dưỡng thần.
Vừa đến giờ những bóng đen đã nhanh chóng xuất hiện bên ngoài cửa, lần này số lượng của chúng còn nhiều hơn những ngày khác, có thể nói là tràn ngập ngoài khung cửa.
"Bọn chúng sẽ không vào đây đó chứ."
Ngọc Quan nhỏ giọng nói.
"Không biết nữa, tụ tập cùng một phòng thế này chẳng biết có vi phạm vào quy định hay không." Lanca lắc đầu nói, nếu như phạm vào quy định nào đó thì những thứ kia sẽ trực tiếp tấn công người chơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!