Chương 27: Suối Nước Nóng Tượng Đồng

Ba người Mạnh Luân đang trong giấc ngủ thì bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức, hình như ngày hôm qua có chuyện gì đó xảy ra, nên chỉ vừa sáng sóm bên ngoài đã trở nên ồn ào như thế.

Mạnh Luân mở mắt ra nhìn ánh sáng bên ngoài chiếu vào khung cửa, anh ngồi dậy vươn vai sau đó xoay qua kêu hai người còn lại dậy, hôm nay đã là ngày thứ ba, nhưng bọn họ hoàn toàn chưa có manh mối gì về phó bản này.

Ba người rời khỏi phòng nhìn thấy nhóm người đang tụm lại ở một góc mà nhìn vết máu dưới đất.

Anh Luân. Trần Dương nhỏ giọng gọi.

"Ừ, lại thêm một người chơi đã chết." Mạnh Luân gật đầu nói, nhìn vết máu kéo dài ra khỏi khu phòng nghỉ anh liền có một chút suy đoán.

Anh cũng không đi lại nhóm người mà dẫn theo Trần Dương cùng Túc Nhan rời đi, dù sao có tập hợp lại cũng chưa chắc hỏi được thông tin gì từ nhóm người đó, dù sao phó bản có phương thức đánh giá cho người chơi, ai có thể tìm được nhiều manh mối thì càng có nhiều điểm cùng cấp đánh giá cao.

Khi ba người đi qua nhóm người thì cảm nhận được có hai ánh mắt không quá thiện ý nhìn chằm chằm lưng mình, nhưng bọn họ cũng không quá quan tâm, miễn là đừng đánh chú ý xấu lên người bọn họ thì mọi chuyện đều có thể xem xét.

Từ gian phòng nghĩ ba người đi thẳng đến rừng tre, Mạnh Luân cảm thấy bên trong rừng tre chắc chắn có thứ gì đó có thể giúp người chơi vượt qua những thứ quái dị bên trong rừng tre, nhưng có vẻ muốn lấy nó cũng không dễ dàng.

"Sao chúng ta lại vào đây nữa." Trần Dương run rẩy nắm chặt tay anh hỏi.

"Hôm qua chúng ta thoát khỏi đây một phần cũng nhờ may mắn, cả khu rừng tre này mà lúc ấy chỉ có vài chùm tóc tấn công anh cùng Túc Nhan, theo anh nghĩ những con quái vật trên cây tre có hạn chế về mặt tấn công những người đi vào rừng tre khi thời gian hoạt động của chúng đến." Mạnh Luân vừa nói vừa quan sát những cây tre xung quanh.

Những cây tre này mộc thật sự quá hoàn mỹ dù năm tháng ra sao thì thân cây vẫn trơn tru nhẫn bóng.

Ba người không đi theo con đường ngày hôm qua đã đ0i mà đi sang một con đường khác, gió thổi qua người bọn họ càng ngày càng lạnh lẽo, không biết đã đi đến đâu của khu rừng cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy vết tích được để lại, đây là một vết cháy xém do lửa tạo ra, nhưng có lẽ không có tác dụng quá lớn đối với cây tre này, nó chỉ để lại một vết cháy xém rất nhỏ trên thân cây.

Tiếp tục đi về phía trước ba người nhìn thấy một thanh kiếm khá lớn, giống như những thanh kiếm trên tivi mà diễn viên đóng vai tiên hoặc ma thời xa xưa, thân kiếm bóng loáng bên trên có một dòng chữ kỳ lạ, giống như là một thần chú được khắc trên thân kiếm vậy, kế bên nó còn có một sợi dây thừng khá dài, cộng dây cũng khá cứng cáp.

"Chia nhau ra tìm, anh nghĩ chắc chắn vật phẩm bị đánh rơi còn có thứ gì đó có thể đốt ra lửa nữa." Mạnh Luân thu hai đạo cụ dưới đất vào túi không gian rồi phân phó sau đó chạy sang một bên tìm kiếm.

Sau một hồi tìm kiếm xung quanh những bụi tre, bọn họ có nhìn thấy những mãnh vụn của quần áo nằm rãi rác khắp nơi, một lúc sau Trần Dương từ một bụi tre cách nơi bọn họ tìm thấy thanh kiếm cùng dây thừng khoảng mười bước chân hô lớn Em tìm được rồi.

Mạnh Luân cùng Túc Nhan nghe vậy liền chạy lại.

Trên tay Trần Dương là một cái hộp sắt, nhưng khi cằm lên thì lại rất nhẹ.

Có phải nó không. Cậu ta đưa qua rồi hỏi.

Mạnh Luân cầm lấy, anh bắt đầu quan sát cái hộp sắt trong tay, những ngón tay thon dài men theo đường kẻ trên hộp sau đó đẩy một cái nhẹ, một ô nhỏ xuất hiện.

Phựt, một ngọn lửa từ bên trong ô nhỏ bùng lên, ngọn lửa màu xanh cực kỳ khác lạ.

"À, đúng là bật lửa rồi, nhưng sao nó lạ vậy, hình như nó không sài bằng đá thạch." Trần Dương trợn mắt nhìn, vẻ mặt của cậu đầy kinh ngạc.

"Ừ, bên trong không nghe thấy âm thanh nào, đây có lẽ là một vật dụng dùng để bật lửa thời cổ xưa, nếu như nó xuất hiện ở đây thì chắc chắn nó là đạo cụ của phó bản." Mạnh Luân gật đầu giải thích, theo anh cảm thấy phó bản này đa số đều không dùng dụng cụ hiện đại của hiện tại mà toàn là những đồ vật cổ xưa, thời đại đã trải qua máy ngàn năm về trước thậm chí lâu hơn.

Nghe hai người nói chuyện Túc Nhan bỗng cảm thấy hình như cô đã quên chuyện gỉ đó, dường như nó quá mờ nhạt nên cô không thể nhớ ra rốt cuộc là chuyện gì.

Sau khi thu hộp sắt vào túi không gian, ba người liền không tiếp tục tìm kiếm nữa mà đi thẳng đến lối ra, sau khi ra khỏi rừng tre mới thả lỏng người, giờ đây bọn họ mới cảm thấy thoải mái trong người.

"Giờ chúng ta đi đâu đây ạ." Trần Dương vươn người hỏi.

Mạnh Luân nghe vậy liền trầm tư suy nghĩ, anh đã có chút manh mối để có thể phá giải rừng tre này, bọn họ không cần thiết phải tìm kiếm xung quanh rừng tre này nữa, nếu đã vậy bọn họ cứ đi đến địa điểm đáng nghi nhất ở trong khu suối nước nóng này, cũng là nơi thờ phụng viên ngọc kia, tòa tháp tượng đồng.

"Chúng ta đi đến tòa tháp thờ tượng đồng đi." Mạnh Luân suy nghĩ xong liền quyết định.

Trần Dương cùng Túc Nhan nhanh chóng đồng ý, bọn họ không có ý kiến gì với quyết định này.

Nhưng ba người đi được chưa xa liền bị hai người đàn ông tóc đen chặn lại.

"Các người vào đó thấy gì rồi." Một trong hai người đàn ông lên tiếng hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!