Chương 6: Lại có thể là một người

Cục cảnh sát.

Viên cảnh sát tiếp quản vụ án của Tô Dung họ Uông, khoảng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, mặt chữ điền, là một khuôn mặt công lý của chính nghĩa.

Tô Dung là lần đầu tiên gặp cảnh sát Uông, khi nhìn thấy diện mạo của anh ta thực sự có một chút kinh ngạc.

Anh ta thực sự phù hợp với nghề cảnh sát...

Suy xét đến thân phận Tô Dung, cảnh sát Uông đưa hai người đến một gian phòng nhỏ trong phòng hội nghị, lúc này mới cùng hai người nói về tiến độ vụ án.

"Tô tiểu thư, tôi thay mặt cho cục cảnh sát xin lỗi cô, sự việc đã qua nửa tháng chúng tôi mới có một chút tiến triển, để cho cô nửa trong tháng này lo sợ bất an." Cảnh sát Uông đứng ở đối diện cô, hơi hơi khom lưng tạ lỗi.

Tô Dung sợ hãi, "Cảnh sát Uông, anh không cần xin lỗi đâu, việc này có bao nhiêu khó tôi cũng hiểu, anh mau ngồi xuống."

Cảnh sát Uông gật gật đầu, ngồi xuống.

"Tô tiểu thư hiểu được thì tốt rồi."

"Vâng."

"Tô tiểu thư là ở chỗ ngoặt từ phố Ngân Hà đến đường M suýt nữa bị một người đàn ông mặc quần áo và đeo khẩu trang bắt cóc đúng không?"

Tô Dung gật đầu, "Đúng vậy."

"Căn cứ theo miêu tả của Tô tiểu thư, nghi phạm khoảng từ ở 1m8 - 1m9, khoảng 30 - 35 tuổi. Sau khi nhận được báo án từ cô, chúng tôi đã kiểm tra gần đường M và phát hiện có một số camera ở vị trí quan trọng đã bị người khác phá hư."

"Cái gì? Phá hư?" Tô Dung kinh hãi, đây chẳng phải là đại biểu cho người nọ đã sớm biết hành tung của cô?

Cảnh sát Uông gật đầu, "Đúng vậy."

"Tô Dung." Chị Kiều vươn tay ôm lấy cô, an ủi nói, "Em không sao chứ?"

Sắc mặt cô tái nhợt, miễn cưỡng giật nhẹ khóe miệng, "Em không có việc gì chị Kiều, chị yên tâm."

Chị Kiều sao có thể yên tâm?

Tô Dung đối với việc bắt cóc vẫn luôn có bóng ma tâm lý, trước mắt người đàn ông đó còn chưa bị bắt được, cô không sợ hãi mới là lạ.

"Hai vị không cần khẩn trương như vậy, tuy rằng cameras bị phá hư, nhưng chúng tôi đã mở rộng phạm vi tìm kiếm đến ba con phố bên cạnh, phát hiện mấy vài nghi phạm phù hợp với Tô tiểu thư miêu tả."

Tô Dung: "......"

Cảnh sát Uông này là sở thích xấu đi, đã có manh mối tại sao không nói sớm?

Chị Kiều cũng có cùng suy nghĩ với Tô Dung, người này lớn lên đoan chính*, sao lại có cảm giác có điểm một bụng ý nghĩ xấu?

*đứng đắn

Cảnh sát Uông cười cười, "Lần này gọi Tô tiểu thư lại đây, chính là muốn cô nhìn những màn hình này để xem có nghi phạm nào không. Rốt cuộc, chỉ có Tô tiểu thư đã nhìn thấy nghi phạm."

"Được." Tô Dung lên tiếng, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Phiền cảnh sát Uông."

Ngày đó cô tuy rằng hoảng loạn chạy trốn, nhưng vẫn có nhìn thoáng qua người đàn ông đó.

Cho dù không có thấy toàn mặt, nhưng Tô Dung tin tưởng, cô nhất định có thể liếc mắt một cái liền nhận ra người đàn ông kia.

Ngay sau đó, cảnh sát Uông liền mở ra vài đoạn video trên máy tính.

Cô xem từng người một, đều không phải.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!