Chương 49: (Vô Đề)

Một  phen mây mưa qua đi, Tô Dung mệt nhọc ngủ, cả sức lực cử động ngón tay đều không có.

Tô Dung gối lên cánh tay Thẩm Ngự Dương, anh ôm lấy cô từ phía sau, lưng của cô dán vào ngực anh, hai người giống như trời sinh phù hợp vậy, thân thể không có một khe hở.

Thẩm Ngự Dương không có ý ngủ, động động cánh tay, làm Tô Dung xoay người đối mặt anh.

Anh nhìn khuôn mặt ngủ say của cô, theo bản năng giơ tay dùng đầu ngón tay họa lên mặtTô Dung, cười khẽ.

"Ừm... ", Tô Dung lẩm bẩm một câu, cọ cọ lòng ngực anh, Thẩm Ngự Dương bật cười, nắm thật chặt cánh tay, ôm cô nhắm mắt lại ngủ.

***

Sáng hôm sau thức dậy, cô chỉ cảm thấy thân thể như bị nghiền nát qua, đau vô cùng.

Một lần trước, Thẩm Ngự Dương kiềm chế, tuy rằng cũng đau, nhưng so với bây giờ, rõ ràng không phải một cấp bậc.

Tô Dung muốn xoay người, nhúc nhích liền đau nhe răng trợn mắt, hít hà một hơi.

"Ửm? Bảo bối em dậy rồi à."

Giọng Thẩm Ngự Dương khàn khàn từ  phía sau Tô Dung  vang lên, ngay sau đó, cánh tay anh ôm eo cô dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.

Anh chôn đầu vào cổ Tô Dung. Môi anh rơi xuống cổ và vai cô, anh hôn nhẹ lên, tay cũng di chuyển, bắt đầu không thành thật rồi.

Tô Dung xoay người đối mặt Thẩm Ngự Dương, "Anh anh anh anh... Anh dừng lại! Anh phải kiểm soát bản thân chứ!"

Thẩm Ngự Dương nghe vậy cười, môi tiến đến bên tai cô gặm, "Bảo bối, anh có em, vì sao phải kiểm soát mình? Hửm? Em yêu em nói một chút, đây là đạo lý gì hả?"

"Em......" Tô Dung em nửa ngày, cũng không có thể nói ra cái nguyên cớ tới.

Cuối cùng, Tô Dung bất chấp tất cả, hai tay để ở trên vai Thẩm Ngự Dương, "Dù sao anh không được khi dễ em, hừ!"

Thẩm Ngự Dương bật cười, dùng sức làm eo cô dán lên bụng anh.

Nhiệt độ nóng như thiêu đốt làm cho khuôn mặt của Tô Dung như bùng cháy, cô lui về phía sau, ôm gối đầu ấn ở trên mặt Thẩm Ngự Dương, la lên, "Thẩm Ngự Dương! Anh lưu manh a!!!!!"

Thẩm Ngự Dương thuận thế nghiêng về phía sau, một bàn tay chống đầu mình, nằm nghiêng nói với cô, "Bảo bối, em đây là bôi nhọ đấy, em đã quên tối hôm qua anh thương em thế nào sao? Em còn nói, không cần... Ưm ưm ưm!"

"A a a a! Anh không được nói nữa!" Tô Dung lấy hai tay che lại miệng của Thẩm Ngự Dương, không cho anh tiếp tục nói những lời đáng xấu hổ như vậy.

Thẩm Ngự Dương thấy nói thêm gì nữa sẽ chọc giận cô thật, liền gật gật đầu, ý bảo Tô Dung anh không nói.

Tô Dung buông tay ra, bĩu môi nhìn anh, "Anh đáng ghét chết đi được."

"Không có việc gì, anh yêu chết em là được."

Tô Dung phụt cười, sờ sờ bụng, "Em đói rồi."

"Được rồi, anh đi gọi đồ ăn." Thẩm Ngự Dương xoay người, xốc lên chăn liền đứng lên.

Tô Dung lại kêu "A a a a", che lại hai mắt của mình, "Sao anh lại không mặc quần áo chứ!"

Thẩm Ngự Dương câu môi, "Bảo bối, ai đi ngủ mà mặc quần áo cơ."

"Anh đồ lưu manh!" Tô Dung ghé vào trên giường, giơ tay xua đuổi anh, "Anh mau đi phòng tắm đi."

Thẩm Ngự Dương cười lắc đầu, khom lưng nhặt quần áo trên mặt đất, sau đó gọi điện thoại đặt bữa sáng, lúc này mới đi phòng tắm.

Tô Dung nghe thấy tiếng đóng cửa, bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!