Tô Dung mím mím môi, suy nghĩ một chút, sau đó từ trên giường bò dậy chạy đến trước mặt Thẩm Ngự Dương, sau đó ngẩng đầu lên cười tươi, "Thẩm ảnh đế, anh lại đây."
Khoé môi Thẩm Ngự Dương cong lên, liền muốn ôm Tô Dung vào trong lòng ngực.
Tô Dung giơ tay đặt trên ngực anh, "Thẩm ảnh đế, anh còn muốn làm gì ~"
Thẩm Ngự Dương nâng cằm cô, cúi người tới gần cô, nhướng mày, "Anh muốn làm gì, em còn không biết sao?"
Từ "Làm" được anh nhấn mạnh, Tô Dung phản ứng lại lỗ tai liền đỏ.
"Lưu manh!" Tô Dung hừ nhẹ một tiếng, xoay người thoát khỏi lòng anh.
Thẩm Ngự Dương sao có thể cho Tô Dung được như ý?
Anh kéo cánh tay cô, dùng sức một cái, người Tô Dung ngưỡng về phía sau, sau đó cảm giác được cánh tay Thẩm Ngự Dương bắt lấy chân cô.
Tô Dung "A" một tiếng, cả người liền bị Thẩm Ngự Dương bế lên.
Bế công chúa!
Tô Dung theo bản năng ôm lấy cổ anh, liếc hờn anh một cái, "Làm gì vậy ~ làm em sợ hết hồn."
Thẩm Ngự Dương cắn lỗ tai Tô Dung, "Tiểu tiên nữ, còn cười hay không hả?"
Tô Dung lúc này mới nhớ tới, lúc nãy cô đang cười là khi Thẩm Ngự Dương được Lăng Trạch ôm về, Thẩm Ngự Dương liền ôm cô y hệt!
Tô Dung cười khẽ, "Sao anh trẻ con vậy."
Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung từng bước một đi đến giường, sau đó thả cô xuống, nghiêng người hôn môi cô, từng chút từng chút rồi mơ hồ không rõ nói, "Trẻ con? Không được rồi, anh cần thiết phải chấn chỉnh uy nghiêm thôi!"
Vừa dứt lời, Thẩm Ngự Dương chặn môi của Tô Dung, ngón tay từ dưới áo của cô đi vào.
Tô Dung bị anh hôn đến mơ mơ màng màng, chỉ có thể bám chựt vào người Thẩm Ngự Dương, mặc anh làm.
Bỗng nhiên, cô cảm giác trước ngực lạnh lẽo. Lúc này mới hoàn hồn, đẩy Thẩm Ngự Dương một chút, "Đừng, anh vừa mới xuất viện."
Thẩm Ngự Dương ghé vào Tô Dung thở dồn dập. Hơi nóng phà vào cổ cô, cô có thể cảm giác được môi và lưỡi của anh đang dạo chơi trên cổ cô.
Tô Dung lại đẩy Thẩm Ngự Dương hai hạ, "Anh dưỡng thương trước được không?"
Thẩm Ngự Dương dừng một chút, cắn cô một cái thật mạnh, thấp giọng nói một câu, "Được, cho em nợ đấy."
Tô Dung: "......" Đàn ông ăn qua thịt, thật là một ngày chay cũng không muốn ăn mà!
***
Việc chấn động não nhỏ này, Tô Dung rất để ý.
Mỗi ngày đều làm những món khác nhau cho anh ăn, thúc giục anh nghỉ ngơi nhiều.
Thẩm Ngự Dương cảm thấy những ngày này anh ngoại trừ ăn chỉ có ngủ, thật là chuyệnnhỏ xíu đều không có, muốn tắt đèn cùng cô vợ nhỏ tham thảo một chút việc lớn đời người, cô ấy luôn cự tuyệt anh.
"Ai..." Thẩm Ngự Dương nửa dựa vào trên giường, lớn tiếng thở dài, mục đích thực rõ ràng, chính là muốn hấp dẫn lực chú ý của người nào đó còn đang trang điểm.
Ở Thẩm Ngự Dương lần thứ năm than thở, Tô Dung cuối cùng cũng nhịn không được, cười đi tới trước giường anh.
"Thẩm đại ảnh đế, em thật sự rất nhanh sẽ về, em thề đó."
"Ai." Thẩm Ngự Dương tiếp tục thở dài, sau đó ở trên giường lật người lại, đưa lưng về phía Tô Dung, dùng một bộ giọng rất là uất ức nói, "Vợ tôi không cần tôi, ghét bỏ tôi, ai, tôi thật là một người vô dụng mà ~~~~"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!