"Đều ồn đủ rồi sao?"
Tiếng nói Thẩm Ngự Dương trầm thấp, hờ hững, mang theo một tia cảnh cáo.
Các phóng viên đang ầm ĩ bỗng nhiên dừng lại.
Thẩm Ngự Dương như thế, bọn họ chưa từng gặp qua.
Thẩm Ngự Dương của lúc trước, tuy rằng có đôi khi cũng sẽ cảm thấy bọn họ phiền, nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài như vậy.
"Chưa ồn xong?" Anh nhướn mày, giọng nói càng lạnh, "Muốn tôi nhờ cục cảnh sát giúp hay không, mượn một phòng họp, mở họp báo chiêu đãi ký giả? Hử?"
Một tiếng "Hử?", Làm người ở đây hồi phục lại tinh thần.
"Không không không, không cần."
"Đúng vậy, không cần, Thẩm ảnh đế bị thương còn chưa khỏe, chúng tôi, chúng tôi..."
"Chúng tôi sẽ không làm phiền!"
"Đúng đúng đúng, không quấy rầy!"
Những người này, anh đẩy tôi tôi đẩy anh, không đến vài phút liền tan hết.
Thẩm Ngự Dương vẫn chờ đến khi bọn họ biến mất hết ở trước cửa cục cánh sát, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Tinh thần bỗng nhiên thả lỏng, cảm giác đau đầu đột nhiên đến, một trận buồn nôn dồn lên.
Anh che miệng lại, vuốt vuốt ngực, hơn nửa ngày mới hòa hoãn lại.
Thẩm Ngự Dương xoay người, muốn về cục cảnh sát tìm Tô Dung, trong lòng sốt ruột xoay người quá mạnh, anh cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cảnh vật bắt đầu mơ hồ.
Việc sau đó, Thẩm Ngự Dương cũng không biết.
Chờ khi anh tỉnh lại thì người đã nằm ở nhà.
Lần này anh đã rút kinh nghiệm, không có lập tức ngồi dậy, mà là đôi tay chống ở trên giường, chậm rãi ngồi dậy.
Nhìn về hướng cửa sổ, hẳn là trời đã tối.
Thẩm Ngự Dương xốc chăn lên mới vừa ngồi dậy, Tô Dung đẩy cửa vào.
Tô Dung nhìn thấy Thẩm Ngự Dương tỉnh thì rất vui, vội vàng đi đến mép giường, ngồi xổm trước mặt anh, "Anh tỉnh rồi?"
Anh giơ tay xoa mặt Tô Dung, đôi mắt cô còn có chút sưng đỏ, nhưng ánh mắt cũng không có u buồn, có thể thấy được cảm xúc của cô đã khá hơn nhiều.
Một tay anh ấn bả vai Tô Dung, sau đó chậm rãi cúi người, đem Tô Dung ôm vào trong ngực.
Tô Dung sửng sốt rồi cũng duỗi tay ôm lấy eo Thẩm Ngự Dương, nhẹ giọng nói, "Em không sao."
"Ừm." Anh đáp nhẹ, cằm cọ tóc cô hai cái, "Anh biết em đã khá hơn, anh muốn ôm em thôi."
Tô Dung cười khẽ, thoát khỏi vòng tay của Thẩm Ngự Dương, sau đó đứng dậy, đè lại anh để anh nằm xuống giường lần nữa.
Thẩm Ngự Dương nhíu mày, rất không vui.
Tô Dung cúi người hôn hai cái lên môi anh, sau đó từ bên kia bò lên giường, rồi chui vào lòng của Thẩm Ngự Dương, ôm anh.
Thẩm Ngự Dương cong môi, rất thỏa mãn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!