Buổi chiều, chị Kiều cùng Lăng Trạch biếu quà cho Tô Dung.
Vào đến phòng bệnh, chị Kiều liền nằm trên sô pha, há miệng thở dốc.
Tô Dung nghi hoặc nhìn về phía Lăng Trạch, "Anh Lăng, chị Kiều sao thế?"
Lăng Trạch cũng có chút thở dốc, nhưng so với chị Kiều tốt hơn rất nhiều, Lăng Trạch ngồi xuống lau mồ hôi, "Bên ngoài bệnh viện đã bị phóng viên vây quanh, anh và chị Kiều của em đột phá vòng vây mới vào được đấy, mệt chết bọn anh rồi."
Tô Dung bị hai người chọc cười, "Vất vả các anh."
Chị Kiều xua xua tay, "Không có việc gì, không vất vả, Thẩm ảnh đế thế nào rồi?"
Tô Dung quay đầu lại, nhìn Thẩm Ngự Dương trên giường bệnh, "Anh ấy... Còn tốt, hô hấp vững vàng, bác sĩ đã xem qua, dự tính đêm nay hoặc là sáng mai sẽ tỉnh lại thôi."
"Vậy là tốt rồi." Chị Kiều gật đầu, nhìn về phía Lăng Trạch, "Vậy hai ta đi thôi?"
"Ừ."
Tô Dung kinh ngạc, "Các anh lại nghỉ một lát hẳn đi."
Lăng Trạch lắc đầu, "Không nghỉ ngơi, Thẩm Ngự Dương bị thương, trên mạng lùm xùm, bọn anh còn phải tiếp tục xử lý những việc này."
"Vậy được rồi, vất vả anh Lăng, vất vả chị Kiều."
Tô Dung đưa hai người đến cửa thang máy, liền bị thúc giục trở về.
Tô Dung chờ thang máy đóng cửa lại, lúc này mới xoay người trở về, không đợi cô đi đến cửa phòng bệnh, di động trong túi đã vang lên.
Tô Dung nhìn màn hình, bắt máy, "Alo? Cảnh sát Uông..."
***
Lận Thiên bị còng tay từ giải trí Vũ Hồng về cục cảnh sát.
Từ văn phòng đến sảnh lớn rồi lên xe cảnh sát, dọc theo đường đi bị rất nhiều người thấy, chụp ảnh, phát trên mạng.
Mọi người vẽ ra rất nhiều câu chuyện, đều suy đoán Lận Thiên rốt cuộc là làm gì, thế mà còn bị còng tay, thậm chí có nhân viên còn chuẩn bị đổi công việc khác.
Cục cảnh sát.
Lận Thiên bị đưa tới phòng thẩm vấn, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, tức giận cũng được, cãi lại cũng thế, toàn bộ không có, chỉ có hai chữ, bình tĩnh.
Bình tĩnh giống như việc này không liên quan đến hắn, bình tĩnh như là người bây giờ ngồi ở phòng thẩm vấn không phải hắn vậy.
Cảnh sát Uông đẩy cửa tiến vào, cảnh sát Tề theo sát sau đó.
Hai người ngồi ở trước mặt Lận Thiên, sau đó nhìn hắn, đối diện ánh mắt Lận Thiên.
Lận Thiên mở miệng, "Cảnh sát Uông, bắt người phải có chứng cứ."
Cảnh sát Uông cười một cái, nhìn mắt lão Tề, lão Tề gật đầu, mở một đoạn video giám sát trên máy tính, sau đó quay màn hình về phía Lận Thiên.
Cảnh sát Uông khẽ nâng cằm, "Có phải cậu không?"
Lận Thiên nheo lại hai mắt nhìn kỹ, lắc đầu phủ nhận, "Không nhất định."
Cảnh sát Uông cùng lão Tề đồng thời kinh ngạc, chứng cứ này đều đều đã quay đến mặt hắn, thế mà còn có thể phủ nhận?
Lận Thiên nhìn hai người cười nhạo một tiếng, "Ai biết có người nào dod hợp tác hãm hại tôi hay không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!