Chương 4: Anh là chủ nhà

"Hả? Còn muốn đặt quy tắc?" Biểu tình trên mặt Tô Dung nháy mắt suy sụp.

Thẩm Ngự Dương mày hơi chọn, cô gái này, sao cảm xúc gì đều biểu hiện ở trên mặt vậy? Mặc kệ là nhắc mãi anh hay là có ý kiến với điều anh nói, đều thực dễ dàng làm người thấy rõ ràng.

Tô Dung không có thấy trong mắt Thẩm Ngự Dương nghiền ngẫm, bĩu môi, trong lòng chửi thầm, cũng không phải là thuê cái phòng ở, mà còn là vì bảo đảm an toàn của chính cô, tại sao phải đặt quy tắc?

Hơn nửa ngày, Tô Dung không có đáp lời.

Thẩm Ngự Dương khụ một tiếng, "Tô tiểu thư?"

"Hả?" Tô Dung ngước mắt, vẻ mặt mờ mịt.

Thẩm Ngự Dương cười ra tiếng.

Tiếng cười truyền đến tai Tô Dung, mặt cô nháy mắt đỏ ửng.

"Thẩm ảnh đế, anh nói đi." Tô Dung cúi đầu, ánh mắt nhìn chính mình bởi vì thẹn thùng mà không ngừng giao xoa đôi tay.

Thẩm Ngự Dương không hề trêu đùa Tô Dung, "Điều thứ nhất, việc cô và tôi ở chung một chỗ, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể kể với người ngoài!"

"Thẩm ảnh đế, tôi và anh không gọi là ở chung một chỗ." Tô Dung ngước mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, phản bác nói, "Tôi và anh nhiều lắm gọi là ở tại một gian trong căn hộ được không?"

(cái này hơi rắc rối, mình cũng ko biết sửa sao, cứ hiểu là ở chung căn hộ nhưng khác phòng đi ^^)

Thẩm Ngự Dương bật cười, "Được, việc tôi cùng cô ở tại một gian trong căn hộ, tuyệt đối không thể để người ngoài biết, hiểu không?"

"Hiểu rồi." Tô Dung gật đầu, "Tôi cũng không nghĩ cùng anh truyền tai tiếng."

Thẩm Ngự Dương nhướng mày, "Nghe ý tứ của Tô tiểu thư, là chướng mắt tôi sao?"

"Không đúng không đúng." Tô Dung liên tục xua tay, vội vàng giải thích, "Thẩm ảnh đế, ngài là ảnh đế nha, tôi loại này tiểu trong suốt, sao có thể cùng ngài đánh đồng được? Nếu truyền ra tai tiếng, đối với ngài ảnh hưởng sẽ thật không tốt."

Nói xong lời cuối cùng, Tô Dung vẻ mặt nghiêm túc.

Thẩm Ngự Dương phảng phất từ trong ánh mắt cô thấy được "Tôi là vì anh suy xét tuyệt đối không phải hạ thấp anh" ý tứ.

Thẩm Ngự Dương cười như không cười, "Tôi còn cảm thấy Tô tiểu thư là đang chướng mắt tôi."

"Tuyệt đối không có." Tô Dung mở to đôi mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, "Thẩm ảnh đế, anh thấy được sao?"

"Cái gì?"

"Chân thành trong ánh mắt tôi a!"

Thẩm Ngự Dương: "......"

"Được rồi, miễn cưỡng tin tưởng cô." Thẩm Ngự Dương dừng một chút, "Chúng ta nhất định phải đứng nói chuyện sao?"

"Phốc!" Tô Dung cười ra tới, tinh thần căng chặt bỗng nhiên giảm đi một ít.

Thẩm Ngự Dương khóe môi hơi giương, "Ngồi xuống nói đi."

Tô Dung gật gật đầu, đi theo Thẩm Ngự Dương ngồi lên trên sô pha.

Như cũ là cô ngồi ở trên sô pha lớn, Thẩm Ngự Dương ngồi lên sô pha đơn đối diện với cô.

Nhưng cảm giác lần này, lại hoàn toàn không giống nhau.

Có lẽ là bởi vì địa vị ảnh đế của Thẩm Ngự Dương, có lẽ là bởi vì nhân phẩm được khen ngợi của Thẩm Ngự Dương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!