Thẩm Ngự Dương cõng Tô Dung từ đài truyền hình đến bãi đỗ xe, cho đến khi lên xe, Tô Dung chỉ có chân bị ướt nhẹp, nửa người trên mặc áo khoác của Thẩm Ngự Dương áo, một giọt nước đều không có.
Trái lại Thẩm Ngự Dương, gần như từ đầu đến chân đều bị ướt.
Chị Kiều và Lăng Trạch nhìn thấy hai người tương phản lớn như thế, quả thực chính là không dám tin.
Bởi vì đã là nửa đêm, hơn nữa trời mưa to, tầm mắt cũng không tốt, cho nên trên đường về khách sạn, Lăng Trạch không dám chạy quá nhanh.
Lúc Tô Dung và Thẩm Ngự Dương trở lại khách sạn, đã 1 giờ rạng sáng.
Chờ khi về phòng, Tô Dung vội vàng chạy vào phòng tắm xả nước cho Thẩm Ngự Dương đi tắm rửa, sợ anh bị bệnh.
Tắm xong liền cho rằng không có việc gì, nhưng không nghĩ tới, hai người mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi không bao lâu, Tô Dung liền xảy ra trạng huống.
3 giờ sáng, đầu giường đèn sáng lên.
"Hắt xì! Hắt xì!"
Tô Dung ngồi ở trên giường, trên người bọc chăn.
Thẩm Ngự Dương đứng ở trước mặt Tô Dung, rũ mắt nhìn cô, thần sắc trên mặt vừa bực mình vừa buồn cười, anh bị ướt. Một chút việc cũng không có, cô lại bị cảm.
Tô Dung hít hít mũi, quay người từ trong chăn vươn một bàn tay lấy khăn giấy để một bên.
Nhưng khăn giấy có chút xa, cô lại không muốn nhúc nhích, cố vươn vài lần, vẫn là thiếu chút nữa.
Tô Dung nhấp môi, thu hồi tay, sau đó ngước mắt, thật cẩn thận nhìn Thẩm Ngự Dương một cái, một bàn tay kéo kéo góc áo của anh, đáng thương hề hề, "Giúp người ta lấy một chút đi."
"Em đó!" Thẩm Ngự Dương giơ tay điểm điểm trên trán Tô Dung, thuận thế xoay người đưa khăn giấy cho cô.
Tô Dung lau sạch mũi, cau mày ách giọng nói làm nũng với anh, "Em muốn uống nước ấm, chính là cái loại có một chút nóng nhưng còn có thể uống."
Thẩm Ngự Dương: "......"
Thật là... Tiểu yêu tinh hành người.
Chính là làm sao bây giờ đây? Lúc hành người khác anh cũng cảm thấy cô thực đáng yêu a ~~~
Thẩm Ngự Dương nhận mệnh hầu hạ tiểu yêu tinh, rót nước, lau mồ hôi, lại lấy thêm một chiếc chăn.
Mũi Tô Dung không thông, cổ họng lại đau, muốn ngủ lại rất khó chịu.
Thẩm Ngự Dương giúp cô đắp chăn lại, nằm nghiêng ở bên người cô, đem cô và chăn đều ôm lên, tay nhẹ nhàng vỗ chăn, dỗ cô ngủ.
Tô Dung nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt nhìn anh, "Sao anh lại muốn ôm chăn luôn?"
"Dung Dung bảo bối, đêm nay ra mồ hôi sáng mai liền sẽ tốt hơn."
"Không." Tô Dung tiếp tục nhìn chằm chằm anh, "Anh có phải ghét bỏ em bị cảm hay không, sợ lây bệnh cho anh, anh mới ôm chăn cách em?"
Thẩm Ngự Dương cười khẽ, hai ngón tay niết của múi của cô, "Cô gái nhỏ bị bệnh đều thích miên man suy nghĩ như vậy sao?"
Tô Dung nghiêng đầu, muốn ném tay anh ra, "Ưm, anh......"
Thẩm Ngự Dương buông ngón tay ra, rốt cuộc vẫn xốc chăn lên nằm vào.
Tô Dung có chút phát sốt, làn da rất nóng, Thẩm Ngự Dương ôm cô đều cảm thấy nóng đến hoảng.
Tô Dung giật giật, cánh tay ôm eo Thẩm Ngự Dương, sau đó để sát vào anh, cái mũi cọ cọ ngực của anh, nói thầm, "Em muốn lây bệnh cho anh, như vậy thì anh khó chịu thay em, hừ hừ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!