Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung, nhẹ giọng trấn an cô.
"Dung Dung của anh thật sự rất tuyệt, rất lợi hại." Khóe môi Thẩm Ngự Dương cong lên, cười còn muốn vui vẻ hơn so Tô Dung.
Nhìn tất cả mọi người đều khen cô, Thẩm Ngự Dương thậm chí cảm thấy giờ phút này so với anh đoạt giải thưởng còn vui hơn.
Dỗ trong chốc lát, Tô Dung đỏ mặt ngôi lên từ trong lòng ngực Thẩm Ngự Dương, hít hít mũi, nhìn một mảnh ướt nhỏ trên vai Thẩm Ngự Dương, "Em không phải cố ý."
Thẩm Ngự Dương bật cười, giơ tay xoa đầu Tô Dung, "Không cho khóc nữa."
Tô Dung ừm một tiếng.
"Anh vào phòng thay quần áo." Nói Thẩm Ngự Dương đứng dậy, hôn Tô Dung một cái mới đi.
Tô Dung hồi âm lại cho chị Kiều, tiếp tục xoát bình luận.
***
《Cuối tuần vui vẻ 》 thứ 6 bắt đầu quay, hơn nữa là ở thành phố H.
Vé máy bay được đặt vào 10 giờ sáng thứ 5, Thẩm Ngự Dương và Tô Dung, cộng thêm chị Kiều, Lăng Trạch cùng một trợ lý, Tiểu Cảnh.
Chưa ăn sáng, hơn 6 giờ mấy người chị Kiều liền tới tiểu khu Thượng An.
Chị Kiều và Lăng Trạch đều sợ hai người kia chưa thức dậy, liền điện thoại đều cùng nhau gọi, nghĩ có thể thông tri một người thì một người, ai cũng không thể buông tha.
Nhưng không nghĩ tới, Tô Dung cùng Thẩm Ngự Dương ai cũng không tắt máy.
"Alo?"
"Alo."
Hai giọng nói gần như là đồng thời vang lên, một tiếng mơ hồ, một tiếng thanh tỉnh.
Chị Kiều và Lăng Trạch liếc nhau, đồng thời che lại ống nghe, dùng ngón tay chỉ di động, dùng khẩu hình nói cho đối phương, " em ấy / cậu ấy nhận! "
"Khụ!" Lăng Trạch thanh thanh giọng nói, "A Ngự, chúng tôi đến bên ngoài tiểu khu."
Thẩm Ngự Dương ừm một tiếng, nhìn Tô Dung còn mơ mơ màng màng ngủ cầm di động, nói với Lăng Trạch, "Nói với chị Kiều cúp điện thoại, hai mươi phút sau, Tiểu Cảnh vào đón chúng em."
"Được." Lăng Trạch nhìn Tiểu Cảnh, "Anh Thẩm của cậu chỉ đích danh muốn cậu đi đón."
"Em?" Tiểu Cảnh không dám tin tưởng chỉ chỉ chính mình, "Anh Thẩm hẳn là biết em là tài xế đi?"
"Biết." Lăng Trạch gật đầu, "Tối hôm qua đã nói với cậu ấy."
"Vậy như thế nào còn?" Tiểu Cảnh thật là sờ không tới đầu óc, Thẩm Ngự Dương không bao giờ cần cậu đón a, tuy nói trên danh nghĩa cậu là trợ lý, nhưng gần như đều là làm tài xế.
Chị Kiều bỗng nhiên cười khẽ ra tiếng, "Ây, này còn cần nghĩ sao, Lăng ca, hai ta đi lên khẳng định sẽ cằn nhằn, Thẩm ảnh đế không thích nghe hai ta nói chuyện mới để Tiểu Cảnh đi lên đó!"
Lăng Trạch & Tiểu Cảnh:...... Đột nhiên cảm thấy một miệng đầy cẩu lương... Còn không phải là buổi sáng rời giường...
Tiểu Cảnh lên tiếng kêu Lăng Trạch, "Vậy anh Lăng, em đi thật a?"
Lăng Trạch dựa vào ghế, cả người tản ra hơi thở mất tinh thần, vô lực xua xua tay, "Cậu đi đi, đi thôi."
Tiểu Cảnh cười cười, đẩy cửa xe đi xuống.
Chị Kiều chống cằm nhìn Lăng ca, "Phốc" một tiếng bật cười, "Lăng ca, anh đây là hà tất đâu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!