Chương 22: (Vô Đề)

Thẩm Ngự Dương nói xong, lẳng lặng nhìn Tô Dung, chờ cô mở miệng.

Nhưng đợi đã lâu, Tô Dung cũng không có đáp lời.

Thẩm Ngự Dương thở dài, chậm rãi buông Tô Dung ra, để cô nằm xuống, anh mới cầm khăn lông đi phòng tắm.

Không bao lâu, tắm xong Thẩm Ngự Dương từ phòng tắm đi ra, chỉ mặc một cái quần dài.

Anh đi đến bên kia giường, xốc chăn lênằm xuống, sau đó tới gần Tô Dung.

Tô Dung theo bản năng dịch lại gần Thẩm Ngự Dương, oa tiến vào trong lòng ngực anh, đem đầu gối lên cánh tay anh, khóe môi gợi lên nụ cười thỏa mãn.

Thẩm Ngự Dương rũ mắt, trong mắt toàn là sủng nịch, hôn lên trán cô một cái, lúc này mới ôm cô ngủ.

Một giấc này, Tô Dung ngủ đến hơn 10 giờ.

Thời điểm thức dậy, đầu còn có chút đau.

Thẩm Ngự Dương đẩy cửa tiến vào, liền nhìn thấy Tô Dung ôm gối nằm của anh, uể oải ỉu xìu.

"Làm sao vậy?" Thẩm Ngự Dương đi đến cạnh Tô Dung.

Tô Dung ngước mắt, buông gối ra, giang hai cánh tay, "Muốn ôm một cái ~"

Thẩm Ngự Dương bật cười, ngay sau đó khom lưng, đem cô ôm vào trong ngực, "Hôm nay như thế nào thức liền làm nũng? Hửm?"

Đầu Tô Dung gối lên cổ Thẩm Ngự Dương cọ cọ, "Tối hôm qua em uống say, không có nói mê sảng chứ?"

Thẩm Ngự Dương dừng một chút, "Không có, em uống say rất ngoan, rất an tĩnh, trở về liền ngủ."

"Như vậy a..." Tô Dung kéodài ngữ điệu, đem môi để sát vào lỗ tai Thẩm Ngự Dương, sau đó thổi khí, "Em không có nói, em đã gặp anh sao?"

Thẩm Ngự Dương giơ tay nhéo mặt Tô Dung, "Em nói."

Tô Dung "Đằng" một cái ngồi dậy, khuôn mặt nghiêm túc, "Không phải anh nói em rất an tĩnh, rất ngoan, sau đó liền ngủ sao?"

Thẩm Ngự Dương lên giường, ngồi xếp bằng đối diện với Tô Dung, khuỷu tay chống ở đầu gối, tay nắm thành quyền chống cằm, sau đó nghiêng đầu nhìn Tô Dung, chớp chớp mắt.

Tô Dung oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Ngự Dương, "Không được dùng mỹ nam kế!"

"Được, không dùng." Thẩm Ngự Dương ngồi thẳng, đôi tay đặt ở trên đùi, sau đó ngước mắt đối diện đôi mắt của Tô Dung, "Hỏi đi, em hỏi cái gì anh đều trả lời, bảo đảm không dấu diếm bất luận việc gì."

"Thật sự?"

"Thật sự!"

Cô hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, "Thẩm Ngự Dương, chúng ta trước kia đã gặp qua!"

Tô Dung dùng chính là câu khẳng định.

Thẩm Ngự Dương gật gật đầu, "Gặp qua, ở hiện trường tai nạn xe cộ của cha mẹ em."

Mặc dù Tô Dung đã làm tốt xây dựng tâm lý, nhưng sau khi nghe đến những lời này của Thẩm Ngự Dương, Tô Dung vẫn có cảm giác đã chịu shock.

Thế nhưng, thật là hắn!

**

Tô Dung là người thành phố T, gia cảnh khá giả, cha mẹ ân ái, hơn nữa lại chỉ có Tô Dung là con một, Tô Dung có thể nói là từ nhỏ bị sủng lớn lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!