Kết quả của việc Tô Dung đùa giỡn Thẩm Ngự Dương, chính là bị anh vừa lừa lại gạt chiếm tiện nghi, hôn thật lâu.
Dùng cách của Tô Dung để nói, Thẩm Ngự Dương bây giờ giống như là chú cún con, thật dính người.
Cuối cùng Tô Dung đành phải cắt đất lại đền tiền, mới làm anh buông tha cô.
Tô Dung ngồi ở trên giường của Thẩm Ngự Dương, nhìn anh một chuyến một chuyến đem đồ của cô dọn vào trong phòng anh, bộ dáng không chỉ không có một chút mệt mỏi, ngược lại càng ngày càng hứng thú dâng trào.
Tô Dung đỡ trán, khi Thẩm Ngự Dương đi qua đi lại trước mặt cô sắp đến tám lần, nhịn không được mở miệng giữ anh lại, "Thẩm đại ảnh đế, chúng ta đừng dọn có được không?"
Trên tay Thẩm Ngự Dương vừa lúc là gối ôm của cô, nghe thấy cô kêu anh, Thẩm Ngự Dương trực tiếp ôm gối đến bên cạnh Tô Dung, sau đó đem gối ném lên giường.
Tô Dung liếc liếc mắt một cái, ánh mắt đối diện anh, thực nghiêm túc hỏi anh, "Chúng ta có thể nghỉ một lát sao?"
Thẩm Ngự Dương khom lưng, chậm rãi tới gần cô.
Trong lòng Tô Dung thầm than một tiếng không tốt, thân thể ngửa ra sau, muốn cách anh xa một chút.
Nhưng Thẩm Ngự Dương thế nào sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Tô Dung ngồi xếp bằng ở trên giường, theo Thẩm Ngự Dương tới gần, thân thể càng thêm ngửa ra sau, bỗng nhiên, anh đột nhiên nhào lên một cái, cô "Ai da" một tiếng, nằm bẹp xuống giường.
Thẩm Ngự Dương quỳ một gối ở trên giường, một bàn tay chống bên cạnh đầu Tô Dung, một cái tay khác nâng lên cằm cô lên, sau đó cúi đầu, hung hăng hôn xuống.
Tô Dung theo bản năng đẩy anh một chút, môi liền bị anh cắn một ngụm.
Cô ăn đau, Thẩm Ngự Dương lại ôn nhu liếm liếm chỗ vừa mới cắn, chọc đến độ ấm trên mặt cô vừa hạ xuống không lâu lại nổi lên.
Một hồi lâu, cô sắp thở không nổi, cạp Thẩm Ngự Dương một phen, anh mới buông cô ra.
"Hô ~ ha ~" Tô Dung hô hấp để thở, "Thẩm Ngự Dương, đồ đáng ghét nhà anh!"
Thẩm Ngự Dương chui đầu vào cổ cô, cười khẽ, môi anh để sát vào cô, toàn bộ hơi thở ấm áp phả vào trên cổ và vành tai Tô Dung, "Anh đáng ghét như thế nào? Hửm?"
Tô Dung bĩu môi, nhỏ giọng oán trách anh, "Mỗi lần đều dùng sức hôn như vậy, em đều không thể thở."
Thẩm Ngự Dương nghe vậy, tiếng cười càng thêm sung sướng lên.
Tô Dung đỏ mặt đấm anh hai cái, "Anh nặng muốn chết đi!"
Thẩm Ngự Dương thuận thế bò dậy, giơ tay xoa xoa tóc cô, "Chờ anh, sắp dọn xong rồi!"
"Ai!" Tô Dung vội vàng duỗi tay giữ chặt Thẩm Ngự Dương, "Đừng dọn, hai cái phòng gần như vậy, anh đừng lộn xộn, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi thử kính đấy."
"Được!" Thẩm Ngự Dương khom lưng dùng sức hôn một cái lê môi Tô Dung, "Nghe vợ của anh!"
"Ai, ai làvợ anh, bát tự vừa mới mới vừa có một phiết đâu!" Tô Dung quay đầu đi không thèm nhìn anh, khóe miệng cũng đã giơ cao lên.
Thẩm Ngự Dương ôm Tô Dung, cái trán tựa vào cô, "Không muốn làm vợ anh à? Vậy làm bà xã anh nhé!"
Tô Dung cười, "Anh đây là chơi xấu."
"Dung Dung ơi ~ vợ ơi~ bà xã ơi ~ bảo bối ơi ~~" *
"Ai nha ai nha!" Tô Dung xoa xoa cánh tay mình, "Buồn nôn đã chết!"
Thẩm Ngự Dương mắt thấy Tô Dung muốn đẩy anh ra, vội vàng nói "Không đùa nữa!"
Tô Dung nhìn anh uy hiếp một cái, "Không được đùa!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!