Lăng Trạch ở đầu bên kia điện thoại sửng sốt một chút, để điện thoại đang nghe được đến trước mắt nhìn nhìn, là Thẩm Ngự Dương không sai.
Lăng Trạch để điện thoại đến bên tai một lần nữa, "Thẩm Ngự Dương?"
Thẩm Ngự Dương bị Lăng Trạch phá hư thời gian ở cùng Tô Dun đã oán khí đầy bụng, "Anh Lăng, không phải anh gọi cho em sao, sao còn không xác định?"
Lăng Trạch nói, "Nghe giọng điệu của cậu như vậy, anh còn tưởng mình gọi lộn số chứ."
"Anh Lăng anh tìm em có chuyện gì?" Thẩm Ngự Dương nghĩ, không có việc gì thì mau cúp đi, anh còn muốn bồi Dung Dung nữa!
Lăng Trạch nhướng mày, "Thẩm đại ảnh đế, đây là ai chọc cậu làm cậu giận cá chém thớt lên anh thế?"
Lăng Trạch và Thẩm Ngự Dương quen biết nhiều năm, tự nhiên sẽ không để ý thái độ của anh, chỉ là đơn thuần tò mò, tò mò là người nào đui mù chọc anh.
Nhưng làm anh ta không nghĩ tới chính là, sau khi Thẩm Ngự Dương im lặng ba giây, nói "Anh."
Lăng Trạch: "???"
"Anh quấy rầy cậu?" Lăng Trạch nhìn đồng hồ, hơn một giờ chiều, thời gian này Thẩm Ngự Dương có thể làm cái gì?
Thẩm Ngự Dương cầm điện thoại đi đến bên Tô Dung, "Anh Lăng anh thật phiền quá, nói nhanh lên đi."
"Hắc, cái cậu này a!"
"Anh lại không nói em cúp đó!"
Thẩm Ngự Dương nói liền nhấn cúp.
"Đừng đừng đừng, đừng cúp! Anh có việc!" Lăng Trạch la lên, lúc này Thẩm Ngự Dương mới một lần nữa nhận điện thoại, hơn nữa còn mở loa ngoài, đặt sang một bên, đi giúp đỡ Tô Dung cầm bát cháo.
Lăng Trạch ở bên kia điện thoại, không biết Thẩm Ngự Dương đang làm cái gì, còn tưởng rằng anh đang lắng nghe anh ta nói.
"Thẩm đại ảnh đế, trước đó vài ngày anh có đưa cho cậu hai bộ điện ảnh, cậu muốn nhận bộ nào không?"
"Đạo diễn Lương và đạo diễn Trương hai bên đều bắt đầu thúc giục, ý cậu thế nào?"
"Anh là cảm thấy cậu tương đối thích hợp 《 Chước Tâm 》, nhưng mà vẫn là xem ý của cậu."
"A Ngự cậu có nghe anh nói hay không? A Ngự? Thẩm đại ảnh đế? Thẩm Ngự Dương?"
"......"
Lăng Trạch trầm mặc một lát, "Thẩm Ngự Dương cậuđang nghe sao?"
"Anh Lăng." Thẩm Ngự Dương dừng một chút, nhìn thoáng qua Tô Dung, "Anh có thể để cho em suy nghĩ lại không?"
"Nghĩ lại?" Lăng Trạch kinh ngạc, hai cái kịch bản đều đã giao cho cậu ấy thật lâu, làm sao cậu ấy còn nói muốn nghĩ?
Thẩm Ngự Dương ừm một tiếng, không có nói gì khác.
Lăng Trạch dừng một chút, "Được rồi, bất quá em nhanh lên."
"Em biết rồi."
"Ừm, anh cúp đây."
"Được."
Thẩm Ngự Dương vàg Lăng Trạch cơ hồ đồng thời buông điện thoại, Lăng Trạch hơi ngừng một giây, trước khi cúp, dường như nghe thấy có người nói một câu "Giúp em một chút", giống như... Vẫn là một cô gái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!