Chương 13: (Vô Đề)

Để ghi lại cảm giác của yêu tinh, cảnh quay không sử dụng quá nhiều ánh đèn nên ánh đèn duy nhất chủ yếu được tập trung trên người Tô Dung.

Tô Dung mặc một chiếc váy dài không phải thuần màu đen, ánh đèn chiếu xuống, hiện ra là màu xanh lá đậm, vừa vặn phù hợp với cảnh sắc rừng rậm, trên váy đan xen nhau những sợi tơ vàng, trong lúc Tô Dung di chuyển, làn váy lay động, rực rỡ lung linh.

Trang điểm trên khuôn mặt cũng đã được thay đổi từ trang điểm màu hồng đào sang trang điểm đậm, Tô Dung vốn là làn da trắng nõn lại càng thêm trong sáng.

Sân quay lặng ngắt như tờ.

"Tốt! Đẹp!" Đạo diễn bước ra từ phía trước máy quay, mãi cho đến trước mặt Tô Dung, "Chính là cái cảm giác này, cô làm vô cùng tốt! Tiếp tục bảo trì."

Tô Dung nhấp môi cười khẽ, "Cảm ơn đạo diễn."

"Tới tới tới, tiếp tục, quay sớm một chút xong sớm một chút kết thúc công việc!"

"Vâng!"

"Tổ đạo cụ tổ, người tổ đạo cụ đâu? Mau mau mau, chuẩn bị treo dây thép."

Đạo diễn nói mấy câu, công việc người trong sân lu bù lên.

Chị Kiều đi theo cùng tiểu Lâm và Lisa, còn có vài người tổ đạo cụ giúp đỡ Tô Dung đeo tốt dây thép.

Tô Dung cảm thấy may mắn chính là chiếc váy mặc vào buổi tối này không phải cổ chữ V, hậu kỳ sửa chữa hẳn là sẽ không lộ dấu vết.

"Tốt! Chuẩn bị ổn thoả! Bắt đầu quay."

...

Tô Dung từ 6 giờ tối vẫn luôn quay đến hơn 11 giờ đêm, uối cùng đã hoàn thành quảng cáo đầu tiên trong đời.

Chờ tới khi cô chân chính có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, đã làm chị Kiều đau lòng hỏng rồi.

Chị Kiều một bên đỡ Tô Dung ngồi xuống nghỉ ngơi một bên oán trách, "Nếu là ngày đó thuận lợi quay xong, em cũng không cần bị tội như vậy."

Tô Dung cười cười, "Không có việc gì, dù sao bây giờ đã quay xong rồi."

"Đói bụng không?" Chị Kiều xách cà men giữ ấm mở ra, "Em một ngày không ăn cái gì, uống chút cháo ấm áp dạ dày."

Tô Dung lắc đầu, "Chị Kiều, em không muốn ăn gì hết, em muốn trở về nghỉ ngơi."

"Này sao được?" Chị Kiều không tán đồng, "Đã đã trễ thế này, công ti M cũng đặt phòng khách sạn, ngày mai lại trở về đi."

Tô Dung như cũ là lắc đầu, không tiếng động kháng cự chị Kiều.

Cô không có quên, Thẩm Ngự Dương còn ở nhà chờ cô, anh đã nói, mặc kệ muộn như thế nào đều chờ.

Chẳng sợ ở trong mắt người khác cô yêu cầu rất tùy hứng, cô cũng muốn trở về.

Chị Kiều thấy Tô Dung dời đi ánh mắt liền biết tính tình bướng bỉnh của người này lại nổi lên.

"Được được được, chị đi tìm Bạch tổng, kêu ông ta phái xe đưa chúng ta trở về."

"Em tự về là được rồi, chị Kiều chị ở lại đi, không phải còn có chuyện muốn cùng công ti M thương lượng sao?" Phiền một người đưa cô đã thật ngại rồi, làm sao có thể để chị Kiều về rồi ngày mai lại đến?

"Này..." Chị Kiều lộ vẻ do dự.

Chị xác thật còn có việc quan trọng muốn cùng Bạch Khê Viễn nói, nhưng nếu để Tô Dung một người trở về, chị lại không yên tâm.

"Ai nha chị Kiều ~" Tô Dung lôi kéo cánh tay chị Kiều quơ quơ làm nũng, "Em đã lớn như vậy rồi, không sao mà."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!