Chương 12: (Vô Đề)

Đến 3 giờ chiều, cảnh Tô Dung hóa trang thành nàng tiên đã quay xong toàn bộ, bây giờ chỉ còn chờ đến khi trời tối, sau đó đi vào trong rừng quay yêu tinh cây. 

Được biết đến là đi theo bạn tốt tới chụp cảnh, Nam thần quốc dân Thẩm Ngự Dương, ngày hôm nay cái gì cũng chưa làm, chỉ là ở lại trường quay để xem quá trình quay quảng cáo.

Nhân viên công tác ở đây đã hơn một lần nhìn về phía hai người Thẩm Ngự Dương và Phó Thanh ngồi song song dưới tán dù trên bờ cát, suy đoán hai vị này rốt cuộc là muốn làm cái gì.

Phó Thanh bắt chéo chân, quay đầu đi nhìn Thẩm Ngự Dương, "Tớ nói này Thẩm đại ảnh đế, tớ đã cũng cậu ở chỗ này ngốc một ngày, cậu mặc kệ tớ ăn cơm, lại mặc kệ tớ uống nước, để cho tôi ngồi như vậy, là có ý gì?"

Cảm giác của Phó Thanh lúc này còn sót lại, chỉ còn là nhàm chán.

Thẩm Ngự Dương sáng sớm gọi điện thoại, nói là có việc gấp muốn làm, kêu anh hôm nay nghỉ ngơi một ngày, cho các diễn viên nghỉ một ngày.

Phó Thanh và Thẩm Ngự Dương là anh em tốt nhất, nếu anh em nói có việc gấp, Phó Thanh tự nhiên là đạo nghĩa không thể chối từ.

Nhưng mà Thẩm Ngự Dương đang làm cái gì? Hả?

Vô cùng lo lắng phi tới đây, kết quả chính là ngồi ở trên bờ cát phát ngốc?

Thẩm Ngự Dương nghe thấy tiếng Phó Thanh oán giận, rốt cuộc chịu cho Phó Thanh một chút ánh mắt, "Làm sao? Cậu nhàm chán?"

"A a a a!" Phó Thanh hét thảm một tiếng, "Thẩm đại ảnh đế a! Tớ thật là phục cậu rồi!"

Thẩm Ngự Dương câu môi cười nhẹ, "Làm sao vậy?"

Phó Thanh " đằng " một cái từ trên ghế đứng lên, che trước mặt Thẩm Ngự Dương, "Thẩm đại ảnh đế, cậu nói cậu dẫn tớ tới nơi này rốt cuộc muốn làm gì?"

"Cậu tránh ra." Thẩm Ngự Dương khẽ nhíu mày, giơ tay kéo ra Phó Thanh, "Che tôi xem tiểu tiên nữ."

Phó Thanh nghe vậy sửng sốt, ngay sau đó đột nhiên cười to ra tiếng, "Ha ha ha ha, cậu nói cái gì? Tớ che cậu xem tiểu tiên nữ? Tiểu tiên nữ nào? Tớ như sao lại không......"

Phó Thanh vừa nói vừa xoay người, lại phát hiện Tô Dung đã đứng phía sau anh, gương mặt mang ý cười nhìn anh.

Tô Dung chớp chớp mắt, "Các anh đang nói cái gì? Cái gì tiểu tiên nữ?"

Phó Thanh trừu trừu khóe miệng, "Quả nhiên là tiểu tiên nữ."

"A ~ tôi đã nói là tiểu tiên nữ." Thẩm Ngự Dương đứng lên, tùy tay đẩy Phó Thanh ra, sau đó kéo Tô Dung qua, để cô ngồi ở ghế trên, đương nhiên, cô chỉ có thể ngồi trên chiếc ghế anh đang ngồi.

"Ai, anh làm gì thế ~" Tô Dung bị cưỡng chế ngồi xuống, không tránh được muốn giãy giụa.

Cô còn chưa làm hòa với anh đâu ~

Thẩm Ngự Dương cong khóe môi, ngồi xổm trước mặt Tô Dung, "Vẫn còn giận à?"

Tô Dung giả vờ nhàn nhạt, quay đầu đi không thèm nhìn anh, "Ai tức giận? Ai dám cùng Thẩm đại ảnh đế tức giận chứ ~"

Thẩm Ngự Dương vừa nghe lời này, trong lòng vui vẻ, hắc, cô gái nhỏ đây là muốn làm khó anh?

Thẩm Ngự Dương nghĩ nghĩ, đứng dậy ngồi cạnh cô, cũng chính là ghế của Phó Thanh, khuỷu tay đặt trên tay ghế, sau đó chống cằm chính mình, cũng không nói lời nào, liền như vậy yên lặng nhìn cô.

Ánh mắt sáng rực.

Hai phút trước còn được, Tô Dung còn có thể kiên trì.

Nhưng mà qua ba phút một, Tô Dung phát hiện chính mình căn bản chịu không nổi Thẩm Ngự Dương chuyên chú nhìn cô như vậy.

"Ai!" Cuối cùng vẫn là Tô Dung bại trận trước, giơ tay đẩy mặt ra Thẩm Ngự Dương, "Anh nhưng đừng nhìn tôi!"

Thẩm Ngự Dương cười khẽ, "Làm hòa nhé?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!