13
"Tô Tuyết Nghênh, lời này ta thật nghe không hiểu."Hôm qua, người dẫn Lâm Thư Uyển vào phủ chẳng phải là ngươi sao?
"Giờ lại quay sang trách ta là thế nào?"Là lão phu nhân xót thương Lục Trường Cẩn, muốn mẫu tử đoàn tụ, ta làm sao dám không đồng thuận?
"Ta khẽ nâng mắt nhìn nàng, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt càng thêm giận dữ khi nghe đến hai chữ"lão phu nhân".
Quả nhiên ta đoán không sai.
Chỉ e nàng đã nhận được ám chỉ từ lão phu nhân: chỉ giữ con, không giữ mẹ.
Thế nên mới mạo hiểm dẫn Lâm Thư Uyển vào linh đường gây rối.
Nhưng nay, Lâm Thư Uyển lại đường hoàng chiếm lấy Tây viện của nàng, mà lão phu nhân lại vờ như không hay biết gì.
Với tính cách của Tô Tuyết Nghênh, chuyện này tất sẽ trở thành mối hận khó quên trong lòng.
14
"Trang Như Nguyệt! Chẳng lẽ ngươi cứ trơ mắt nhìn mẹ con Lâm Thư Uyển giẫm lên đầu chúng ta sao?"
"Nếu thật để Lục Trường Cẩn làm thế tử, thì toàn bộ của hồi môn của ngươi cũng sẽ rơi vào tay Lâm Thư Uyển, Linh Nhi của ngươi chẳng còn được gì nữa đâu!"
Tô Tuyết Nghênh càng nói càng kích động.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Tây viện là do nàng tự mình giám sát tu sửa, trên tường viện đổi đến bảy tám kiểu điêu khắc, từ song long hí châu đổi thành con cháu đầy đàn, rồi lại thành
"trạng nguyên vinh quy".
Làm ròng rã ba năm trời, vừa mới hoàn thành, còn chưa kịp tô màu thì đã rơi vào tay mẹ con Lâm Thư Uyển.
Nàng ta quả thực tức đến nghẹt thở.
Nhưng tâm tư thật sự của nàng sao có thể giấu được khỏi ta?
"Tô Tuyết Nghênh, ngươi có phải đang nghĩ, nếu ta và Lâm Thư Uyển cắn xé nhau sống chết, thì Lục Trường Cẩn sẽ rơi vào tay ngươi chăng?"
---
Tô Tuyết Nghênh nghẹn lời, tức tối bỏ đi.
Vừa hay đụng phải Linh Nhi đang vội vàng chạy tới, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó.
"Nương! Cha đem chăn gối dọn sang Tây viện rồi, nói là muốn đích thân chăm sóc đứa con của ngoại thất kia!"
"Ca ca mới vừa chôn cất, ông ta đã nóng lòng nạp thiếp, nhận con riêng vào nhà có còn coi ai ra gì nữa không!?"
Linh Nhi siết chặt nắm tay, hốc mắt đỏ hoe.
Từ đầu năm đến nay, tình cảm giữa nàng và Trường Phong dần thêm thân thiết.
Bình thường ta không cho con bé ra khỏi phủ, đều là Trường Phong vụng trộm dẫn nàng ra ngoài chơi.
Ngay cả ngày Trường Phong bị hạ độc, cũng đã dắt Linh Nhi đi gặp bằng hữu mới.
Bởi vậy, Linh Nhi oán hận Lục Minh, hận cả lão phu nhân, hận những kẻ trước kia yêu quý ca ca mà nay lại vội vã nâng niu Lục Trường Cẩn như châu ngọc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!