Chương 14: (Vô Đề)

32

Lục Minh đã chết, nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.  

Người thật sự muốn kéo ta xuống ở Hầu phủ không ai khác ngoài lão phu nhân.  

Từ ngày ta gả vào Hầu phủ, trong lòng bà đã có một cái gai.  

Sau khi vào phủ, ta lại chẳng thể việc gì cũng nghe lời bà, khiến bà càng thêm bực bội.  

Thế nhưng ta lại quản lý Hầu phủ đâu ra đấy, bà muốn bắt lỗi cũng chẳng có cách, chỉ đành đợi đến khi Trường Phong ra đời, ép ta giao con để bà tự tay nuôi dạy.  

Lúc ấy, ta sau sinh thân thể còn yếu, lại nghe theo lời khuyên của Lục Minh, lo sợ bản thân ngu dốt không thể dạy dỗ con chu toàn, nên mới thuận theo ý họ.  

Không ngờ chính quyết định ấy, lại đẩy Trường Phong vào con đường chết.  

Giờ đây, đã đến lúc ta tính món nợ giữa ta và lão phu nhân.

"Lão phu nhân, phu nhân đến thăm người rồi ạ."  

Lưu ma ma đưa ta vào phòng của lão phu nhân.  

Trong phòng đóng kín cửa sổ, không đốt nến, ánh sáng lờ mờ ảm đạm.  

Lục Trường Cẩn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh lão phu nhân, tay cầm một thanh kiếm gỗ chơi đùa.  

"Như Nguyệt, mọi chuyện đều xử lý xong rồi chứ, thật là làm khó con rồi."  

Lão phu nhân sai Lưu ma ma và Hỉ Nhi đưa Trường Cẩn lui xuống, để lại một mình ta trong phòng.  

Từng ấy năm qua, ta đã chán ngán bộ mặt giả nhân giả nghĩa của bà ta, chẳng còn muốn diễn thêm nữa.  

"Thưa mẫu thân, hôm nay con đến đây là để nói với người một việc — Lục Trường Cẩn tuyệt đối không phải là huyết mạch của Hầu gia."  

"Ngươi… ngươi nói bậy cái gì vậy!"  

Con không nói bậy.Sau khi Linh Nhi chào đời, Hầu gia dính vào mấy vụ ong bướm bên ngoài.  

"Con sợ sau này lòi ra con riêng sẽ thành trò cười cho thiên hạ, nên đã mua tuyệt tử dược của Lưu thần y."Loại dược này nghe nói là do công chúa triều trước dùng để cho sủng nam uống.  

"Với hiệu lực của nó, Hầu gia tuyệt đối không thể nào có thêm con."  

Nói xong, ta bình tĩnh lấy một bức họa từ trong tay áo rộng ra.  

"Con đã cho người đến thăm dò ở Thuỷ Nam Nhai, người đàn ông này thường xuyên lui tới phủ của Lâm Thư Uyển, rất có thể mới là cha ruột thực sự của Trường Cẩn."  

Lão phu nhân mở tranh, người trong họa thật sự có vài phần tương tự Lục Trường Cẩn.  

"Trang Như Nguyệt! Sao ngươi không nói sớm!"  

"Thưa mẫu thân, nếu không có chứng cứ, người có tin con không?"  

Thấy lão phu nhân tức đến nghẹn lời, ta chủ động bước lên xoa lưng giúp bà ta điều khí:  

"Mẫu thân, dù sao người cũng đã g.i.ế. c Lâm Thư Uyển, việc này chẳng phải không cần truy xét nữa sao?"  

Lão phu nhân sững sờ, rồi bất chợt đẩy ta ra:  

"Ngươi nói bậy cái gì vậy! Cút ra ngoài!"  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!