Chương 12: (Vô Đề)

28

Ta khép lại cửa linh đường, đẩy tấm ván quan tài ra:  

"Phu quân, mọi người đi cả rồi."  

Lục Minh đã nín nhịn suốt cả ngày, lúc này vừa thấy ta liền xúc động, giọng run rẩy:  

"Như Nguyệt, mau... mau đỡ ta ra ngoài!"  

"Ra ngoài thì không cần nữa."  

Ta đứng cạnh quan tài, lạnh lùng liếc nhìn hắn:  

"Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi là đủ rồi."  

Lục Minh khẽ giật mình, chợt nhận ra tay chân mình hoàn toàn không cử động được.  

Trong thoáng chốc liền hiểu rõ tất cả:  

"Trang Như Nguyệt! Ngươi là đồ đàn bà độc ác! Ngươi dám hại ta?!"  

Ta chẳng buồn phí lời cùng hắn, chỉ lấy ra một cây kim dài từ tay áo, vung vẩy ngay trước mắt hắn:  

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

"Phu quân, trong danh sách ngươi đưa lão phu nhân... hình như còn sót tên ai đó thì phải? Sao ta không tìm ra được nơi ngươi trồng hoa Tịch Nhan?"  

Lục Minh trừng lớn đôi mắt, ánh nhìn phức tạp mà đề phòng:  

"Trang Như Nguyệt... rốt cuộc ngươi biết được những gì?"  

Ta biết tất cả.  

"Biết ngươi cùng Thái tử vì tranh đoạt ngai vàng, đã không tiếc mạo hiểm, lén trồng hoa Tịch Nhan trong kinh thành."  

"Biết các ngươi đã học được cách chiết xuất độc dược g.i.ế. c người và thứ *Tầm mộng đan* gây ảo giác từ hoa Tịch Nhan ấy."Sau lưng chắc chắn có người Bắc Ngụy chỉ điểm.Biết Bắc Ngụy ngày đêm mơ tưởng khiến dân chúng Đại Chu sa vào ảo ảnh mà các ngươi tạo nên, đến khi lòng dân suy nhược, bọn chúng chỉ cần nhấc tay là chiếm được giang sơn này.Và ta còn biết, ngươi — nên c.h.ế. t đi!Ngươi và bọn chúng thông đồng với địch mưu phản, là đem muôn dân bách tính Đại Chu vứt bỏ không thương tiếc!

"Nghĩ đến nghĩa huynh của ta đang cùng binh sĩ trấn giữ nơi biên cương gió tuyết khắc nghiệt, liều mạng ngăn chặn quân Bắc Ngụy xâm lăng, ta không nén được lửa giận, liền đ.â. m kim vào kẽ móng tay Lục Minh. Hắn đau đến muốn gào lên, nhưng cổ họng lại nghẹn đặc không thốt thành lời."Trang Như Nguyệt, ngươi chẳng qua chỉ là một phụ nhân hậu viện, quốc gia xã tắc thì có liên quan gì đến ngươi?Ngươi mau thả ta ra!  

"Nể tình phu thê nhiều năm, hôm nay ta sẽ không truy cứu!"

"Lục Minh, đến cả một phụ nhân nơi khuê phòng như ta còn biết thông đồng với địch phản quốc là tội ác tày trời, là điều nhục nhã không thể dung tha… Vậy mà ngươi lại không biết sao?"  

"Hay lắm, Trang Như Nguyệt, ta thật không ngờ ngươi che giấu sâu đến vậy!"Ngươi giả vờ đấu đá với ngoại thất, tranh chấp với thiếp thất, đối đầu với mẫu thân ta…  

"Hóa ra tất cả chỉ để điều tra tung tích của lô hoa Tịch Nhan kia!"Nhưng cho dù ngươi có tra được thì sao? Trường Phong cũng đâu thể sống lại!"  

Ta không buồn nói thêm với Lục Minh một lời nào nữa.  

Ta rút cây ngân châm ra, từng mũi một đ.â. m sâu vào các kẽ móng tay hắn.  

Loại cực hình này ta từng nếm trải lúc còn là một nha hoàn hèn mọn —  không để lại vết thương, nhưng đau đớn đến mức khiến người ta sống không bằng chết.  

Khi ta đ.â. m đến ngón tay thứ năm, Lục Minh rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, hắn rít lên ba tiếng khản đặc:  

"Thuỷ… Thuỷ Nam Nhai…"  

Thủy Nam Nhai?  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!