Trong đám tang của nhi tử.
Ngoại thất của Lục Minh ôm một bé trai đang mê man xông vào linh đường, quỳ gối cầu xin bà bà cứu lấy con mình.
Bà bà ta giả vờ giận dữ:
"Đây là nơi ngươi có thể tùy tiện đến sao? Cút đi!"
Ngoại thất không cam tâm, bò đến trước mặt ta:
"Phu nhân, xin người thương xót."
Ta đỡ nàng dậy, ôn hòa an bài mẹ con nàng ở lại trong phủ.
Tông thân đều khen ta độ lượng, Bà bà cũng lộ ra thần sắc vui mừng.
Ta lại khẽ nói vào tai nhi nữ:
"Linh Nhi, nhìn kỹ đi, đối phó với ngoại thất, nương chỉ dạy con một lần này thôi."
01
Ta sai nha hoàn Linh Lung đưa Lâm Thư Uyển rời khỏi linh đường, pháp sự nhờ vậy mà tiếp tục.
Lục Minh áy náy, tiến lại gần ta một bước:
"Như Nguyệt, đứa nhỏ phát bệnh bất ngờ, nữ nhân kia mới thất lễ, lát nữa đuổi đi là được."
Ta khẽ khép mắt, chẳng buồn nhìn hắn:
"Trường Cẩn dù sao cũng là huyết mạch của hầu gia, ta sẽ an bài chu toàn."
Lục Minh nghe được lời mình muốn nghe, cảm động siết tay ta:
"Như Nguyệt, nàng là chính thất phu nhân của Hầu phủ, Trường Cẩn sau khi nhận tổ quy tông thì chính là con nàng."
Ta không đáp, trong lòng buồn nôn đến cực điểm.
02
Pháp sự kết thúc, lão phu nhân vội rời đi, ta tiến lên đỡ:
"Nương, ta đã mời Lưu thần y đến phủ, chúng ta cùng đi xem đứa nhỏ."
"Như Nguyệt, hôm nay nàng ta tuy không nên đến, nhưng tình thế cũng khó trách, làm khổ con rồi."
Lão phu nhân vỗ nhẹ tay ta, theo bản năng rảo bước về phía hậu viện.
Ta nhẹ nhàng kéo bà lại, ngẩng mắt nhìn về phía yến tiệc tang lễ, khẽ nhắc:
"Nương, Lâm Thư Uyển và Trường Cẩn ở tiền viện."
Tiền viện? – Lục Minh bật thốt.
Hắn rõ ràng kinh ngạc, còn có phần tức giận:
"Như Nguyệt, nàng xưa nay chu đáo, sao lại an bài bọn họ ở tiền viện!?"
"Hầu gia, Trường Cẩn còn nhỏ, linh đường âm khí nặng nề, cho nên thiếp bảo Linh Lung đưa bọn họ tới tiền viện chờ. Nơi đó toàn là triều thần và mệnh phụ, nương từng nói, khí quý lành có thể trừ tà bệnh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!