Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì danh tiếng của nàng ta coi như tiêu tùng.
Cố Trường Canh che chắn cho Cố Y Y ở phía sau, vẻ mặt đầy cảnh giác, trừng mắt nhìn ta:
"Nàng đừng có trách móc gì muội ấy cả. Là ta không đành lòng nhìn muội ấy ngày đêm rơi lệ, nên mới cố ý dẫn muội ấy ra ngoài giải khuây. Gặp phải sơn tặc chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi."
"Ngày đêm rơi lệ? Là vì sao?"
"Đừng có lắm lời! ta biết nàng mang theo mười vạn lượng bạc, chỉ đủ để cứu một người. Lần này, nàng nhất định phải đưa Y Y rời khỏi đây trước!"
Lần này?
Tim ta khẽ run lên, đột nhiên nhận ra. Nam nhân trước mắt này, có lẽ cũng đã sống lại.
"Không được! Vạn vạn lần không được!"
Lưu Quản gia sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng:
"Lão phu nhân đã ra lệnh cho nô tài, dù có phải liều mạng, cũng phải đưa người toàn vẹn trở về. Người là chủ của Hầu phủ, thân phận cao quý, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ chuyện gì!"
"Ta là nam nhân, thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ngược lại là Y Y, ở lại đây chẳng khác nào rơi vào hang sói. Các người mau chóng đưa muội ấy đi, rồi thu xếp ngân lượng đến chuộc ta về sau."
Cố Trường Canh vẻ mặt kiên quyết, ta lắc đầu, nước mắt chực trào ra khỏi khóe mi.
Chàng ơi...
Câm miệng!
Thật đáng thương khi ta còn chưa kịp nói hết câu, thì Cố Trường Canh đã đột ngột nổi cơn thịnh nộ.
"Phương Lê! ta biết nàng ghen tị với Y Y, cảm thấy ta không nên đối xử tốt với muội ấy như vậy. Nhưng ta và muội ấy từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm khác thường. Nếu nàng còn muốn giữ vững vị trí Hầu phu nhân của mình, thì ngoan ngoãn nghe lời ta!"
Ánh mắt của Cố Trường Canh sắc bén, ý tứ đe dọa lộ rõ mồn một.
"Hầu gia đã ra lệnh, thiếp thân đương nhiên phải tuân theo."
Ta lập tức ra hiệu cho bọn sơn tặc, bảo chúng thả Cố Y Y đi.
Cố Trường Canh không ngờ rằng ta lại đồng ý nhanh đến như vậy, thần sắc đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ.
"Đa tạ ca ca! Muội biết mà! Trên đời này, không ai thương muội hơn huynh cả! Huynh yên tâm, muội sẽ giám sát tẩu tẩu, để tẩu ấy nhanh chóng lo liệu ngân lượng đến cứu huynh!"
Cố Y Y giành lại được tự do, vô cùng phấn khích.
Nàng ta thậm chí còn chẳng kịp nói một câu tạm biệt, mà đã nhảy nhót chạy ra ngoài.
"Chàng hãy bảo trọng."
Ta lấy khăn tay ra, lau lau những giọt nước mắt vốn dĩ không hề tồn tại. Nhưng ngay khi ta xoay người định rời đi, Cố Trường Canh đột nhiên lên tiếng gọi ta lại.
"Phương Lê! Nàng sẽ quay lại chứ, đúng không?"
Giọng điệu đầy lo lắng này đã vô tình tiết lộ sự bất an trong lòng hắn. Ta thực sự không thể nhịn được mà muốn bật cười.
Cố Trường Canh!
Mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi!
Xin ngươi hãy kiên định với lựa chọn của mình. Nhất định đừng làm ta thất vọng đấy!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!