Chương 3: Nam Sủng

Văn Án

Nhớ nhung, là khi nhất cử nhất động của anh cứ luôn quanh quanh quẩn ở trong đầu.

Nhớ nhung, là khi một nụ cười, một cái nhăn mày của cô choán hết cả tâm trí lẫn cơ thể.

Lần đầu tiên Nghiêm Quân Nghiêu nhìn thấy Uông Điềm là khi cô đang đạp xe buổi sáng.

Lần thứ hai nhìn thấy Uông Điềm, cô đang chính khí bừng bừng cao giọng nghiêm khắc mắng một kẻ phụ tình.

Lần thứ ba nhìn thấy Uông Điềm, cô đang tranh cãi với một đám tiểu thư nhà giàu...

Ba lần vô tình gặp gỡ, Nghiêm Quân Nghiêu càng ngày càng cảm nhận được sự dễ thương của cô, khiến cho một người vốn lọc lõi trong chốn phong hoa tuyết nguyệt đã lâu là anh muốn đến gần cô thêm một chút.

Thấy cô cười, anh cũng cười. Cô hài lòng, anh càng hài lòng.

Có điều Uông Điềm là một cô gái hồn nhiên hoạt bát, nói chính xác hơn là một người vô tâm vô phế. Cô luôn không coi anh như là một người đàn ông thực thụ, ngay đến cả hoàn cảnh "cô nam quả nữ" cũng không khiến cho cô cảm thấy có chút nguy cơ tiềm ẩn nào, còn ngốc đến độ cho rằng anh đến tìm cô chỉ đơn thuần là "đắp chăn bông nói chuyện phiếm". Xem ra, anh phải tìm cơ hội đem cô đè lên giường "áp bức" một phen khiến cho cô thấy được rõ ràng "bản sắc nam tính" của anh.

Có điều người từ trước đến nay luôn tự cho là phong lưu tiêu sái như Nghiêm Quân Nghiêu lại không muốn vì một ngọn cỏ nhỏ mà buông tha cho cả khu rừng. Nhưng khi có người muốn đến ăn ngọn cỏ nhỏ kia, anh lại không kiềm chế được mà nổi giận. Nghiêm Quân Nghiêu muốn theo đuổi Uông Điềm thêm một lần nữa, nhưng bên cạnh cô lúc này không chỉ có người đàn ông khác mà thái độ của cô đối với anh còn hoàn toàn lạnh nhạt.

Tiết Tử

Nghiêm Quân Ngiêu dám dùng đôi bàn tay phẫu thuật thần thánh của mình ra để đánh cược, cảnh đẹp khiến cho người ta líu lưỡi không thốt nổi nên lời trước mặt này tuyệt đối không phải là thứ mà anh lúc trước có thể tưởng tượng ra được.

Sau 56 giờ liên tục không ngủ, trải qua ba ca phẫu thuật cực kỳ phức tạp mà ngay cả một giờ để nghỉ ngơi cũng không có, Nghiêm Quân Nghiêu cảm thấy sức lực của bản thân đã đến ngưỡng giới hạn. Nếu như ba ca phẫu thuật này không phải là trường hợp khẩn cấp, không thể không lập tức tiến hành thì anh đã không phải tự hành xác đến mức này. Nghiêm Quân Nghiêm nốc xuống một ngụm cà phê, vị đắng chát nồng đậm đặc trưng của cà phê nguyên chất khiến cho anh thoáng khôi phục lại một chút tỉnh táo.

Nghiêm Quân Nghiêu chui vào trong xe, chiếc Ferrari bóng loáng mới đổi tháng trước lập tức lăn bánh phóng như bay trong màn đêm thanh vắng.

Kim đồng hồ chỉ 4h35' sáng, vào khoảng thời gian này đại đa số mọi người đều đang yên giấc trên giường, ngay cả ở một nơi người dân chuyên sống về đêm như New York cũng vậy, cả con đường rộng lớn chỉ có ánh đèn đường mờ mờ làm bạn cùng Nghiêm Quân Nghiêu.

Chỗ cà phê lúc trước nhanh chóng mất dần tác dụng, Nghiêm Quân Nghiêu từ trước đến nay vốn là một người vô cùng yêu quý bản thân mình, lúc cảm thấy cơn buồn ngủ bắt đầu không ngừng đột kích liền vô cùng quyết đoán đạp chân phanh, hạ kính xe xuống, lấy ra một hộp thuốc lá muốn đốt vài điếu nâng cao tinh thần. Bình thường Nghiêm Quân Nghiêu không hay hút thuốc, anh là một bác sĩ hơn nữa còn là một bác sĩ có tay nghề cực kỳ giỏi.

Anh biết rõ tác hại của thuốc lá đối với cơ thể ra sao nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có vài lần ngoại lệ.

Bầu không khí trong lành của buổi sáng sớm khiến cho Ngiêm Quân Nghiêu cảm thấy vô cùng thoải mái. Con đường này vốn thuộc về tư nhân, dọc hai bên đường là hai hàng cây cao lớn. Bây giờ hiện đang vào hè, chỉ mới 4 rưỡi sáng mà bầu trời đã lộ ra những tia sáng nhàn nhạt, màu lam tím đậm đà giống như nét mực của người họa sĩ từng vệt, từng vệt quét qua bầu trời, chất chồng lên nhau tựa như một bức tranh sơn dầu khổng lồ, cực kỳ lộng lẫy.

Nghiêm Quân Nghiêu tựa lưng vào chiếc ghế bọc da mềm mại, khói thuốc nhẹ nhàng vấn vít quanh đầu ngón tay thon dài, tại thời khắc tĩnh lặng và bình thản này, tự thưởng cho mình một khoảng thời gian nho nhỏ để nghỉ ngơi có lẽ cũng không tính là điều gì quá đáng!

Gió nhẹ nhàng thổi qua, chim chóc líu lo trên những ngọn cây cao, Nghiêm Quân Nghiêu ngủ thiếp đi. Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên kéo anh tỉnh lại từ trong giấc ngủ mệt mỏi. Nghiêm Quân Ngiêu vốn ngủ không sâu, lúc vừa mới tỉnh lại đập vào mắt là một đôi chân thon dài, đẹp đẽ. Đôi mắt đen thẫm phút chốc trở nên sáng ngời, đúng là một sự kinh hỉ!

Cô nhóc vừa xuất hiện giống như một tiểu tinh linh hồn nhiên ngây thơ. Ánh mắt háo sắc của Nghiêm Quân Nghiêu rà một lượt từ đôi chân thon thả đến khuôn mặt ngọt ngào của cô nhóc, biểu tình cực kỳ tán thưởng.

Cô nhóc kia ngồi trên xe đạp, cặp chân dài miên man đẹp không sao tả xiết, một chân nhấn ở trên bàn đạp còn một chân thì chống dưới mặt đường. Làn da căng mịn, trắng nõn như trứng gà bóc khiến cho người ta không kìm được mà muốn sờ tay xem thử xem có phải thực sự mềm mịn như mắt nhìn hay không. Cô nhóc hẳn là còn khá nhỏ, chiếc áo T

-shirt rộng thùng thình phủ trùm qua chiếc quần short ngắn ngủn.

Mái tóc đen nhánh túm cao thành chiếc đuôi ngựa lúc lắc sau lưng tạo cho cô bé có một dáng vẻ hoạt bát đáng yêu. Nghiêm Quân Nghiêu ngồi trong xe chỉ có thể nhìn thấy một phần khuôn mặt của cô nhóc. Nguyên nhân cô nhóc dừng lại tất nhiên là vì chiếc điện thoại di động đang réo ing ỏi kia, nhưng dường như cô không có dự định trả lời chỉ nắm lấy điện thoại cúi đầu nhìn. Nghiêm Quân Nghiêu vô cùng hứng thú nhìn cô nhóc xinh đẹp trước mặt, anh có thể tưởng tượng được lúc này đôi mày cô nhất định là đang nhíu lại thật chặt. Xem ra đây có vẻ là một cuộc điện thoại không được hoan ngênh.

Đồng hồ điểm đúng 6h sáng, Nghiêm Quân Nghiêu ngồi trong xe, lẳng lặng nhìn cô gái phía trước mặt. Tia sáng mỏng manh của mặt trời sớm mai nhàn nhạt bao phủ lên hai người bọn họ giống như một bức tranh tuyệt mĩ. Chiếc di động của cô nhóc cuối cùng cũng ngừng kêu, cô cất điện thoại vào trong túi, nhấn pê đan tiếp tục đạp xe về phía trước. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi chỉ bằng một cái nháy mắt đó cũng đủ để đôi mắt thị lực mười trên mười của Nghiêm Quân Nghiêu đã kịp nhìn thấy khuôn mặt của cô... ngọt ngào, khả ái, mang theo chút ngây thơ tươi trẻ vô cùng động lòng người. Nghiêm Quân Nghiêu cười nhẹ, khởi động xe, chỉ chưa đầy hai giây chiếc xe đã hoàn toàn biến mất như chưa từng tồn tại, con đường rộng lớn lại khôi phục lại sự vắng vẻ vốn có như lúc ban đầu.

Tại một nhà hàng vô cùng nổi tiếng tại New York mang phong cách cực kỳ tinh tế, trang nhã, tất cả các món ăn ở đây đều là mĩ vị nhân gian.

Nghiêm Quân Nghiêu khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn những món ăn bày biện tinh tế ở trên bàn. Món beefsteak ở đây là do đầu bếp nổi tiếng chế biến, hương thơm vô cùng mê người, đến cả salad bày biện ở bên cạnh đĩa cũng giống như một tác phẩm nghệ thuật. Anh cầm dao nĩa cắt thịt bò, động tác vô cùng thuần thục, ngón tay thon dài, đầu móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ.

"Quân Nghiêu, chừng nào rảnh anh cùng em đi xem chiếc vòng cổ kia nhé?"

Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp của Jennifer càng trở nên quyến rũ, đôi môi đỏ mọng lúc nào cũng cong lên khiêu khích tựa như cám dỗ người khác đặt lên đó một nụ hôn nồng cháy.

"Anh không biết những viên kim cương đó lộng lẫy đến mức nào đâu, lần đầu tiên nhìn thấy chúng em đã biết chúng được tạo ra chính là dành cho em..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!