Chương 37: Anh lại tức giận cái gì?

Người đến người đi sân bay đón người, muôn hình muôn vẻ mấy chiếc xe chạy qua chạy lai, nhưng không có một chiếc quen thuộc màu đen dáng vẻ khí phách oai phong.

"Thi Thi, xảy ra chuyện gì?" Tống Trọng Hạo nhìn thấy Tô Thi Thi đang nhìn chằm chằm đến khoảng trống ở mặt đường ngẩn người, đi tới đẩy một phen bờ vai cô, cười hỏi.

Tô Thi Thi lúc này mới phản ứng kịp, quay đầu cười cười với anh ta: "Không có việc gì, chúng ta đi bên kia đón xe."

Không biết trong lòng là nhẹ nhàng thở ra, hay vẫn lại là thất vọng càng nhiều một chút, Tô Thi Thi không biết Bùi Dịch tại sao đột nhiên biến mất.

Đợi cho lúc cô lên taxi, trong di động mới có tin nhắn tiến vào, là Bùi Dịch gửi đến.

"Có việc đi trước rồi."

Chỉ có ngắn ngủn năm chữ, không có cái giải thích gì khác. Tô Thi Thi trong lòng ít nhiều lại vẫn là có chút phiền muộn, nhưng là thấy người bên cạnh líu ríu, hết sức hưng phấn

- Tống Trọng Hạo, trong lòng có chút phiền muộn gì đó rất nhanh đã không thấy tăm hơi.

"Hai năm không trở về, nơi này lại vẫn không thay đổi gì nhiều." Tống Trọng Hạo ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài cảnh vật đường phố quen thuộc, nhịn không được cảm thán nói.

Tô Thi Thi mắt trợn trắng, dở khóc dở cười nói: "Mới 2 năm mà thôi, cũng không phải 20 năm, anh cho là có thể thay đổi được bao nhiêu chứ? Bất quá không biết những khu vực xung quanh trường học có hay không thay đổi, lần trước nghe các học sinh nói, nơi đó tựa hồ so với trước kia càng phồn hoa hơn rồi."

"Chỉ cần cửa tiệm bán mì vịt kia còn là được." Tống Trọng Hạo vừa nói tới mì vịt, liền nhịn không được nuốt nước miếng.

Nơi đó là quán ăn rất nổi tiếng, có rất nhiều đồng học mỗi lần trở về đều ghé đến cửa tiệm kia ăn một trận cho thỏa thích.

"Ở nước ngoài chẳng lẽ cũng chưa cơm ăn sao?" Tô Thi Thi buồn cười nhìn anh ta: "Lần này trở về lại vẫn tính toán ra ngoài sao?"

Tống Trọng Hạo nhíu mày nói: "Bên đó đều là cơm Tây, làm sao có đồ ăn Trung Quốc chúng ta, mà có cũng ăn ngon sao? Bất quá trái lại không định dfi nữa, tính toán tìm một công ty trước làm ổn định, hoặc là chính mình gây dựng sự nghiệp đi."

"Gây dựng sự nghiệp thật tốt." Tô Thi Thi trong mắt sáng lên, cô vẫn đã nghĩ chính mình gây dựng sự nghiệp, chỉ là không có cơ hội, nghĩ nghĩ nói: "Em đang định đi Xây dựng Tiệp Khắc nhận lời mời phỏng vấn, chỉ tiếc cái kia người phỏng vấn quá khủng bố, đã bị đuổi ra tới hai lần, ngày mai nếu là lại không thành công, phỏng chừng đời này đều đã cùng Xây dựng Tiệp Khắc vô duyên rồi."

Tống Trọng Hạo như là đột nhiên nhớ tới cái gì, khóe miệng nhếch lên nói: "Người kia hẳn không là Diêu Thanh Uyển đi?"

Tô Thi Thi nghĩ một chút nói: "Hình như là họ Diêu, mặc quần áo công sở nghiêm túc bộ dáng, giống như bà cô già khó tính." Cô nói xong làm một cái mặt quỷ, đối vị nữ khảo phỏng vấn kia ấn tượng khắc sâu.

Đây là cô lần đầu tiên nhìn thấy có người phụ nữ nghiêm khắc như vậy.

Tống Trọng Hạo ném cho cô một bộ dáng an ủi như có như không: "Nén bi thương đi, người ta đều gọi cô ấy là quản lí ma quỉ, em sau này liệu mà sống."

Tô Thi Thi vẻ mặt đau khổ nói: "Có thể hay không được nhận vào vẫn lại là một vấn đề!"

"Chưa gì đã nản rồi sao?" Tống Trọng Hạo đẩy đẩy cô, "Tiểu sư muội luôn được mọi người khen là thiên tài của tôi ơi, nếu phỏng vấn lần sau không muốn đi nữa cũng tốt, chúng ta cùng nhau gây dựng sự nghiệp."

Tô Thi Thi cười tít mắt nhìn Tống Trọng Hạo, mỗi lần cùng với anh, cô liền cảm thấy được đặc biệt thoải mái.

Hai người rất nhanh liền đến quán mì vịt bên ngoài trường học. Tống Trọng Hạo cảm động hai tay tạo thành chữ thập, thâm sâu nói: "Không tồi quán ăn này vẫn còn mở cửa, bằng không anh cảm giác anb trong vòng 3 ngày đều đã không muốn ăn cơm rồi."

"Xem đem anh kích động rồi." Tô Thi Thi lời tuy như thế nói, nhưng là miệng vẫn lại là nhịn không được nuốt nước miếng.

Trong quán vẫn như trước kia náo nhiệt, không còn chỗ ngồi, Tô Thi Thi bọn họ đợi hơn nửa giờ mới có chỗ ngồi.

Tống Trọng Hạo lấy tay quạt gió, sau đó tay cần thực đơn bắt đầu chọn món nào là đùi vịt, gan vịt, mì trộn... gọi một tràn đã 4. 5 món

"Sư huynh, anh kiềm chế chút đi, bằng không như thế này sẽ bị người ta đuổi giết mất." Tô Thi Thi nhất bả túm lấy thực đơn trong tay Tống Trọng Hạo, nhỏ giọng nói.

Không thấy được bên ngoài cửa học sinh đang đứng đợi đều dùng ánh mắt muốn giết người nhìn bọn họ bày một bàn đầy đồ ăn sao?

Mà quán ăn bày, mỗi ngày cung ứng thức ăn là có hạn, nếu ai gọi quá nhiều ăn không hết, sau này đừng mong quay lại chỗ này, phỏng chừng sẽ bị cự tuyệt tiếp đãi.

Tống Trọng Hạo vỗ vỗ bao tử: "Ang hiện tại có thể nuốt trôi đầu một con trâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!