Edit: Linh Thái
Beta: Gấu
Trong lúc này, ở nhà ăn cũng chỉ còn lại có Tần Phong cùng Đoàn Chấn Ba vui sướng nói chuyện phiếm.
Phương Thanh Hoa nhìn trong chén kia của mình chân vịt đầy ngấy mỡ, ăn cũng không được, không ăn cũng không được.
Nhìn lại chồng của mình ở bên kia theo người ta nói chuyện phiếm, nhất thời cũng không bận tâm, chịu nhiều ủy khuất nên hốc mắt đều đã đỏ.
"Đoàn Chấn Ba, tôi đau khổ đắng cay vì ông, ông lại đối xử với tôi như vậy!"
Phương Thanh Hoa trong mắt đều là hận ý.
Đoàn gia cực độ trọng nam khinh nữ. Đoàn Chấn Ba không có con trai, nếu không có bà ta hỗ trợ mọi chuyện trong ngoài, đã sớm bị lão già ở nhà cắt hế quyền lực, đâu nào còn sẽ có như bây giờ oai phong?
"Bác gái, người sao vậy không ăn đi?" Tần Phong đem quan tâmvừa rồi đối với Tô Thi Thi lập tức chuyển dời đến trên người Phương Thanh Hoa, một cái vẻ đang phụ giúp bà ta đĩa rau.
Phương Thanh Hoa chịu đựng bực bội, không muốn ăn, lại bị Đoàn Chấn Ba phát ra ánh mắt uy hiếp nhìn tới.
"Thật sự là tức chết tôi rồi!" Phương Thanh Hoa bị bức muốn khóc.
Tần thị thực lực không thua Đoàn gia, tuy nhiên Tần Phong là cháu học hàng xa của Tần gia ⼳, lại được Tần gia lão gia tử yêu thích, tương lai rất có khả năng kế thừa Tần thị.
Cho nên, Đoàn Chấn Ba mới không muốn đắc tội Tần Phong, nên bà ta uất ức cũng ráng chịu thôi.
Một bữa cơm này, là Phương Thanh Hoa đời này khó nuốt trọn nhhất!
Bên kia, Bùi Dịch mang theo Tô Thi Thi trở về biệt thự. Tô Thi Thi dọc theo đường đi đều đã nắm chặc cái lắc kia, một hồi đến biệt thự, còn không có người ngồi trên ghế sofa, nước mắt liền lã chả rơi.
"Được, đã lấy trở lại rồi, khóc cái gì?" Bùi Dịch khó có được không có đùa cợt cô, mà là ôn nhu đang ôm cô.
"Bùi Dịch, tôi thật sự muốn giết ông ta! Nếu ông ta không lừa gạt mẹ tôi, mẹ tôi đời này đều không thảm như vậy!" Tô Thi Thi đang cầm vòng trang sức, thương tâm khóc ròng nói.
Nhà bà ngoại cô tuy không phải danh môn vọng tộc, nhưng hiện tại cũng coi như là có chút danh tiếng. Năm đó Đoàn gia đang lâm vào suy tàn, gặp phải tình hình sắp phá sản.
Là Đoàn Chấn Ba theo đuổi mẹ cô, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt mẹ cô gả cho ông ta.
Ông Bà Ngoại cô chỉ có mẹ cô là con, đương nhiên tận lực trợ giúp con gái và con rể. Chỉ là sau khi tận lức giúp Đoàn gia, đạt được nhưng là một tờ thỏa thuận li hôn.
Mẹ cô xấu hổ với nhà mẹ đẻ, buồn bực không vui, không quá vài năm liền qua đời.
"Ông ta tại sao có thể ngoan độc đến nước này?" Tô Thi Thi nhào vào trong lòng Bùi Dịch, càng khóc thiệt thương tâm.
Cô cho rằng chính mình đã thành thóiquen rồi, đúng là ngày hôm nay nhìn đến Đoàn Chấn Ba ngay từ đầu không nhớ rõ cái lắc tay này khi đó, đáy lòng triệt căm hận bị đã kích phát ra rồi.
"Thi Thi, nếu có thể, lấy cái lắc tay đó về cho mẹ." Đây là mẹ cô trước khi lâm chung nói với Tô Thi Thi một câu cuối cùng.
Tô Thi Thi gắt gao đang nắm vòng trang sức, những cái này bén nhọn góc cạnh đâm vào lòng bàn tay cô, đau đớn từng tấc đang lan tràn nhưng cũng không đau bằng nỗi đau trong lòng cô.
"Tô Thi Thi." Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi, ánh mắt ngoan độc lệ chớp lóe rồi biến mất, "Em cùng mẹ em chịu quá nhiều ủy khuất, tôi sẽ giúp các người đòi lại toàn bộ!"
Nếu là người phụ nữ của anh, anh đều không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ! Tô Thi Thi trước kia chịu quá nhiều đau khổ, anh sẽ giúp cô đòi lại toàn bộ!
Tô Thi Thi nghe được những lời Bùi Dịch, nức nở nói: "Không, tôi muốn chính mình đi đòi lại! Tôi muốn để cho người của Đoàn gia phải hối hận!"
Bùi Dịch ôm cô, nhẹ nhàng mà vỗ, không có nói nữa.
Lúc biết Tô Thi Thi là con gái của Đoàn gia lại bị đuổi đi khoảnh khắc đó trong lòng anh liền nhói một tia thương tiếc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!