Diệp Sanh Ca cảm nhận được đối phương đang vuốt v e khuôn mặt mình, bất giác bật cười khúc khích.
Kỷ Thời Đình bừng tỉnh, ánh mắt hơi thu lại, giọng nói trầm thấp mà nguy hiểm: "Cô có biết mình đang nói gì không?"
"Tôi biết." Giọng điệu của Diệp Sanh Ca đầy đắc ý, tay phải ấn mạnh xuống dưới: "Tôi muốn ngủ với anh."
Động tác này giống như ném một mồi lửa vào trong cơ thể anh, khiến toàn bộ máu trong người anh bốc cháy.
Đồng tử của Kỷ Thời Đình trong nháy mắt co lại, mu bàn tay nổi gân xanh, một tay anh bắt lấy bàn tay đang gây rối kia, hơi thở nặng nề vô cùng.
"Đừng sợ, tôi sẽ dịu dàng." Diệp Sanh Ca an ủi có vẻ không mấy thật lòng, cô liếm môi, nâng khuôn mặt người đàn ông, ánh mắt dán chặt vào đôi môi mỏng của anh.
Trên gương mặt tuấn tú của Kỷ Thời Đình đã lấm tấm mồ hôi.
Nhận ra ý đồ của cô, anh quả quyết ném cô xuống sô pha.
Diệp Sanh Ca đau đớn kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ tủi thân.
Yếu hầu của Kỷ Thời Đình lại chuyển động. Anh cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở đang hỗn loạn. Nhìn người phụ nữ trên sô pha, anh nhẫn nhịn một lúc rồi lấy một chiếc chăn đắp lên người cô: "Nhắm mắt ngủ đi."
Tay cô đang cầm thẻ phòng, rõ ràng là phía khách sạn đã nhầm lẫn.
Bằng không anh chắc chắn sẽ ném người phụ nữ này ra ngoài.
Anh xoay người định đi, đột nhiên người phụ nữ đó vươn cánh tay mềm mại quấn lấy anh.
Diệp Sanh Ca áp gò má nóng bỏng vào lưng anh, giọng nói có phần tủi thân: "Đừng đi."
Sự khô nóng không dễ gì mới bình tĩnh lại một lần nữa bắt đầu bùng lên dữ dội.
Giọng nói khàn khàn của Kỷ Thời Đình mang theo vài phần tức giận: "Buông ra."
"Đừng mà." Diệp Sanh Ca vẫn ôm chặt lấy anh, nài nỉ: "Anh ở lại đây được không?"
Lúc này, đầu óc hỗn loạn của cô không rảnh để suy nghĩ về thân phận của người đàn ông này, cũng chẳng quan tâm đây là nơi nào. Cô chỉ biết rằng hơi thở của người này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô vô thức muốn được nhiều hơn.
Có lẽ là do đã uống bia, lúc này cô cảm thấy vô cùng cô đơn. Vậy nên cô muốn níu giữ chút ấm áp này, dù chỉ là thoáng qua hay là giả dối.
Giọng nói đáng thương của người phụ nữ vang vọng bên tai, khiến hô hấp của Kỷ Thời Đình ngưng trệ trong một khoảnh khắc.
Anh vốn lạnh lùng, càng không có kiên nhẫn đối với phụ nữ. Tối nay ông nội không chỉ chuốc thuốc anh, còn cố ý chuẩn bị cho anh một người phụ nữ, nhưng khi thuốc phát huy tác dụng mạnh nhất, anh vẫn có thể đẩy người mà ông nội sắp xếp cho mình ra. Vậy mà lúc này anh lại bó tay với người phụ nữ phía sau.
Chẳng lẽ vì cái bớt quen thuộc đó sao?
Kỷ Thời Đình dùng hết sức giữ chặt cổ tay cô lại, khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm: "Nằm xuống."
Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt: "Có phải anh cũng thấy tôi rất xấu không?"
Vì vết bớt này, từ nhỏ cô đã chịu rất nhiều lời chế giễu, nên khi Mộ Ngạn Hoài nói anh ta không để ý, cô cho rằng mình đã gặp được tình yêu đích thực.
Nhưng nghĩ kỹ lại, ba năm qua, Mộ Ngạn Hoài thật ra rất hiếm khi dành cho cô tình cảm ấm áp giữa hai người yêu nhau, anh ta thậm chí còn rất ít khi nhìn thẳng vào cô.
Kỳ thực anh ta luôn ghét bỏ cô, đáng tiếc là đến tận bây giờ cô mới phát hiện ra.
Vậy nên, người đàn ông xa lạ trước mặt này cũng khinh thường cô sao? Ngay cả khi cô chủ động cũng bị từ chối.
Thật là đáng thương.
Nghĩ đến đây, cô cúi đầu, vẻ mặt lộ ra nỗi u buồn bế tắc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!