Chương 45: (Vô Đề)

Tôn Diệp không thể không căng thẳng, vừa rồi ở ngoài văn phòng, anh ấy đã nghe thấy tiếng hét của phụ nữ. Gọi điện lúc này có thể sẽ khiến anh ấy chết rất thảm.

Tuy nhiên, nếu anh không gọi cuộc điện thoại này và để chủ tịch nhìn thấy cảnh không nên thấy, anh còn chết thảm hơn…

"Tôi biết rồi." Kỷ Thời Đình khàn khàn thốt ra ba chữ này, rồi bế Diệp Sanh Ca trên bàn ngồi lên.

Anh nắm chặt cằm cô, giọng nói trầm thấp: "Tôi đi thay đồ, cô biến ngay cho tôi."

Nhưng mà…

"Nghe lời, nếu không đừng mơ hợp tác với T.S." Người đàn ông không khách sáo cảnh cáo cô một câu, rồi quay người đi vào phòng nghỉ bên cạnh.

Diệp Sanh Ca vẫn ngồi trên bàn, khuôn mặt vẫn đỏ ửng, vẻ mặt vẫn ngây ngốc.

Cô không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay buồn bã vì bỏ lỡ mất cơ hội này.

Chỉ là, nghĩ đến sự xua đuổi của anh, cuối cùng trong lòng cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

Mặc dù… không xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của anh cũng quá vô tình rồi.

Chẳng khác gì xong chuyện liền xách quần chạy.

Cô cắn môi, nhảy xuống bàn, cơ thể mệt mỏi khiến cô không khỏi đỏ mặt.

Phòng nghỉ không chỉ có tủ quần áo mà còn có phòng tắm.

Kỷ Thời Đình tắm bằng nước lạnh, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại.

Anh thay một bộ quần áo mới rồi bước ra, văn phòng quả nhiên đã không còn một ai.

Người đàn ông bước đến ghế sofa, lôi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Có lẽ anh đã không thể bỏ qua sự tồn tại của Diệp Sanh Ca nữa. Dù anh có muốn thừa nhận hay không, cô cuối cùng vẫn khác biệt. Lần đầu tiên là do anh bị bỏ thuốc, lần thứ hai là do sự chủ động của cô, nhưng lần này, anh cũng không thể tìm bất kỳ lý do nào để biện hộ nữa.

Bao nhiêu năm rồi? Kể từ khi chuyện đó xảy ra, anh bắt đầu có tâm lý kháng cự phụ nữ.

Ông nội thúc giục anh kết hôn sinh con, nhưng chưa bao giờ biết tại sao anh lại hoàn toàn lạnh nhạt với họ.

Nhưng hóa ra, vẫn còn tồn tại một ngoại lệ.

Nhưng ngoại lệ này lại khiến cho anh vô cùng cảnh giác.

Giữa khói thuốc mờ ảo, Kỷ Thời Đình nhắm mắt lại, nhớ đến vẻ căng thẳng và sợ hãi của Diệp Sanh Ca khi nằm dưới thân anh.

Anh không nhịn được cười lạnh, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào gạt tàn.

Buổi trưa ăn cơm với ông nội, tâm trí Kỷ Thời Đình vẫn còn có chút lơ đãng.

Ông nội trò chuyện với anh về công việc của công ty, rồi bỗng nhiên đổi giọng: "Thời Đình, cháu có chuyện gì giấu ông không?"

"Không có." Kỷ Thời Đình phủ nhận: "Cháu đang nghĩ về vụ việc ở Nam Thành."

"Ừ…" Ông nội suy nghĩ một chút, rồi thử thăm dò: "Hôm qua mẹ cháu gọi điện cho ông, cháu có muốn về nhà họ Tạ một chuyến không?"

Kỷ Thời Đình trầm mặt xuống: "Không cần thiết."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!