Chương 4: (Vô Đề)

Không lâu sau, thang máy "Ting" một tiếng mở ra.

Diệp Sanh Ca ngẩng đầu lên, khẽ ngây người một lúc.

Không ngờ thang máy này lại trực tiếp dẫn đến phòng khách của một căn phòng nào đó, nội thất sang trọng mà tinh tế, đèn chùm pha lê lấp lánh, ánh đèn mờ nhạt ấm áp.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là phòng tổng thống của khách sạn.

Thế nhưng rõ ràng cô đã đặt phòng phổ thông mà.

Diệp Sanh Ca cúi đầu, ngây ngốc nhìn thẻ phòng của mình nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường.

Thôi kệ, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Diệp Sanh Ca lảo đảo đi vào trong vài bước, sau đó bất giác nín thở.

Cách đó không xa, có một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông đẹp đến mức vượt cả trí tưởng tượng của cô về hai từ "đẹp trai".

Người đó nhắm mắt, đôi mày sắc bén khẽ cau lại toát lên vẻ lạnh lùng, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, dường như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Khí chất lạnh lùng, tôn quý nhưng tỏ rõ sự xa cách.

Một tay anh đặt trên tay vịn, tay còn lại chống lên trán. Cổ áo choàng tắm mở rộng lộ ra xương quai xanh tinh tế và đường nét cơ bắp rõ ràng.

Có lẽ vì không được thoải mái nên yết hầu của người đàn ông chuyển động lên xuống, đường nét từ cằm đến cổ căng cứng, gợi cảm khó tả.

Diệp Sanh Ca bất giác nín thở.

Là một người quản lý hàng đầu, cô nhạy bén nhận ra nếu người đàn ông này muốn bước vào giới giải trí chắc chắn sẽ nổi như cồn.

Không không, đó không phải điều quan trọng, quan trọng là đây rõ ràng là phòng của cô.

Diệp Sanh Ca lảo đảo tới gần, cố gắng thể hiện vẻ uy nghiêm của mình: "Xin lỗi, đây là…"

Cô còn chưa nói dứt câu, người đàn ông bỗng mở mắt.

Đó là một đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng đến cực điểm. Đồng tử đen láy giống như có thể hút linh hồn người ta chìm sâu vào đó.

Giọng nói của Diệp Sanh Ca nghẹn lại trong cổ họng.

"Ra ngoài." Người đàn ông bình tĩnh nói ra hai chữ, nhưng giọng nói lại trầm thấp, khàn khàn đến lạ.

Diệp Sanh Ca chớp chớp mắt.

Men say khiến phản ứng của cô chậm lại vài nhịp.

"A…a… anh không khỏe ở đâu sao?" Diệp Sanh Ca vất vả mãi mới nói được một câu trôi chảy.

"Không có." Kỷ Thời Đình cau mày, khuôn mặt anh tuấn đầy vẻ u ám: "Cút ra ngoài."

Anh bị ông nội chuốc thuốc, vì vậy đành đến khách sạn gần đó ở, mặc dù đã tắm nước lạnh vài lần, nhưng cơn khô nóng và ham muốn vẫn ẩn náu trong cơ thể, chỉ có thể chờ đến khi thuốc hết tác dụng.

Vệ sĩ và trợ lý đã bị anh đuổi đi, không ngờ lại có một người phụ nữ không biết sống chết xông vào.

"Không được, chắc chắn anh đang bị sốt." Diệp Sanh Ca đưa tay ra, định đỡ anh dậy: "Hay là, tôi đưa anh đến bệnh viện xem sao… aiya!"

Bước chân cô loạng choạng, mất thăng bằng, cả người ngã nhào vào lòng người đàn ông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!