Chương 15: (Vô Đề)

"Ăn cơm đi, tôi đói rồi." Diệp Sanh Ca không có ý định tiếp tục nói về chủ đề này.

Hôm nay cô chưa chuẩn bị gì, nếu tiếp tục tranh cãi e là sẽ rơi vào cái bẫy mà cặp vợ chồng này giăng ra cho cô.

"Cô đã hứa sẽ giúp Tư Ngôn đi du học mà!" Lý Vân Tuyền vẫn không cam lòng kêu ca.

Ngày trước, Diệp Sanh Ca đã từng hứa như vậy để đòi lại tài sản.

Nhưng bây giờ, cặp vợ chồng này rõ ràng không có ý định trả số tài sản còn lại, và Diệp Sanh Ca cũng sẽ không thừa nhận điều đó.

"Thật vậy sao?" Diệp Sanh Ca cười chậm rãi: "Vậy mà tôi lại chẳng nhớ gì."

"Thứ chết tiệt!" Lý Vân Tuyền đột nhiên đứng dậy.

"Mẹ!" Diệp Tư Ngôn đột ngột lên tiếng cắt ngang: "Con không muốn đi du học nữa đâu! Mẹ đừng gây rối nữa, để chị yên tâm ăn cơm đi."

Lý Vân Tuyền không ngờ con gái mình lại phá đám, tức giận nhìn cô.

"Đúng rồi, Tư Ngôn nói đúng, để Sanh Ca ăn cơm được ngon miệng đi." Diệp Văn Hoa lại hòa giải.

Diệp Sanh Ca lúc này đã không còn hứng thú ăn uống gì nữa, cô chỉ gắp vài miếng rồi chuẩn bị rời đi.

"Chị, đợi một chút." Diệp Tư Ngôn đột nhiên cười tươi nói với cô: "Chị đã lâu không về nhà, không muốn quay lại phòng của mình xem một chút sao?"

Diệp Sanh Ca ngạc nhiên, không biết cô ta đang định giở trò gì.

"Đi thôi, đi thôi." Diệp Tư Ngôn kéo cô đi lên lầu.

Không chỉ vậy, Diệp Tư Ngôn còn nhiệt tình giúp cô treo ba lô lên móc áo.

Đây là lần đầu tiên Diệp Sanh Ca thấy Diệp Tư Ngôn nhiệt tình như vậy, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Rõ ràng cô ta có điều gì muốn nhờ vả cô, nhưng Diệp Sanh Ca sẽ không hỏi trước. Cô đi đến bên bàn làm việc, thấy những cuốn sách và đồ chơi từ khi còn nhỏ của mình, cảm giác có chút hoài niệm.

Sau một lúc, cô mới quay lại liền thấy Diệp Tư Ngôn cầm ly trà nở nụ cười: "Chị, chị uống nước đi."

Diệp Sanh Ca không nhận.

Diệp Tư Ngôn mới mười tám tuổi, nhưng chưa bao giờ có ý tốt với cô.

Diệp Tư Ngôn thấy cô không nói gì đành phải nói ra ý định của mình.

"Chị, em không muốn đi học nữa, em muốn làm ngôi sao." Cô ta hạ thấp giọng nói: "Công ty của chị có thể ký hợp đồng với em không?"

Diệp Sanh Ca chưa từng nghĩ rằng cô ta lại có tham vọng như vậy.

"Không được. Em không làm nổi đâu." Diệp Sanh Ca thẳng thừng từ chối.

"Chị dựa vào đâu mà nói như vậy?" Diệp Tư Ngôn nổi giận: "Em trẻ đẹp như này, sao lại không được?"

"Không có năng khiếu diễn xuất, EQ thấp, vẻ ngoài cũng chỉ tầm thường trong làng giải trí, mặt mũi và cơ thể em không ăn ảnh, trên TV chỉ càng thêm xấu thôi." Diệp Sanh Ca đánh giá cô ta từ đầu đến chân: "Em hãy chỉ tập trung vào việc học của mình đi."

Diệp Tư Ngôn tức giận đến mức nhảy cẫng lên: "Chị nói bậy!"

"Vì là chị của em nên mới tốt bụng nói thật với em." Diệp Sanh Ca cười tươi, đứng dậy, lấy ba lô từ móc áo rồi quay lưng rời đi.

Diệp Tư Ngôn nghiến răng nhìn theo bóng lưng của cô, sắc mặt thay đổi liên tục.

Một lúc sau, cô ta đột nhiên lấy điện thoại ra và gọi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!