Dương Thành, đêm về khuya.
Tối nay Diệp Sanh Ca uống quá nhiều rượu nên đành quay lại công ty ở gần đó ngủ một đêm.
Dù sao ngày mai sẽ diễn ra lễ trao giải Đỉnh Thịnh, với tư cách là cổ đông và là người quản lý vàng của công ty, cô có rất nhiều việc phải làm, nhất định phải dậy sớm.
Trong văn phòng, Diệp Sanh Ca đang mơ màng ngủ được một lúc thì bị tiếng động bên ngoài làm tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra, nhìn thấy tia sáng lọt qua khe cửa.
Có người ở ngoài đó ư?
Diệp Sanh Ca lập tức cảnh giác, khi cô đang cân nhắc có nên báo cảnh sát hay không thì đột nhiên, cửa văn phòng phát ra tiếng "ầm" lớn, giống như có người đụng mạnh vào đó.
Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng thở d ốc đầy mập mờ.
"Ngạn Hoài, khi nào chúng ta mới có thể chính thức ở bên nhau…" Cùng với tiếng thở d ốc là một giọng nữ mềm mại đầy nũng nịu.
Diệp Sanh Ca sững sờ.
Đây chẳng phải là giọng nói của Mộ Hiểu Nhã sao?
Mộ Hiểu Nhã là nghệ sĩ dưới trướng Diệp Sanh Ca, còn Ngạn Hoài mà cô ta nhắc đến, chính là vị hôn phu của Diệp Sanh Ca, Mộ Ngạn Hoài.
Ba năm trước, Diệp Sanh Ca và Mộ Ngạn Hoài cùng nhau thành lập công ty giải trí Tinh Tập, Mộ Ngạn Hoài phụ trách vận hành công ty còn cô phụ trách quản lý nghệ sĩ, một tay nâng đỡ Mộ Hiểu Nhã lên ngôi tiểu thiên hậu rating.
Quan trọng nhất là, Mộ Ngạn Hoài và Mộ Hiểu Nhã là anh em ruột cơ mà!
Làm sao hai người này có thể…?
Ha ha, đừng đùa vậy chứ.
Chắc chắn là do cô uống quá nhiều nên mới nghe nhầm.
Diệp Sanh Ca bất giác lắc đầu.
"Ngoan, bây giờ chưa phải lúc." Giọng đàn ông trầm thấp, khàn khàn, chính xác là Mộ Ngạn Hoài: "Công ty mới đi vào quỹ đạo, chúng ta vẫn cần cô ta."
"Em đã là quán quân rating của năm rồi, cúp Thị Hậu của giải thưởng Đỉnh Thịnh ngày mai chắc chắn sẽ thuộc về em, như vậy vẫn chưa đủ sao?" Người phụ nữ không hài lòng mà nũng nịu: "Anh chia tay với cô ta được không? Em cứ nhìn thấy cô ta là mắc ói."
"Hiểu Nhã ngoan, chịu đựng thêm một chút." Người đàn ông an ủi: "Anh sẽ tìm cơ hội nói với cô ta, nhưng không phải bây giờ… Bây giờ cô ta chỉ còn mình anh, anh sợ cô ta không chịu nổi cú sốc này."
"Ngạn Hoài, thế mà anh vẫn quan tâm đ ến cô ta." Giọng điệu Mộ Hiểu Nhã đầy chua ngoa.
"Nha đầu ngốc." Mộ Ngạn Hoài cười khẽ: "Anh không quan tâm cô ta thì làm sao cô ta cam tâm tình nguyện giúp chúng ta được?"
Mộ Hiểu Nhã cười đắc ý: "Cô ta chắc chắn không ngờ, thực ra em vốn chẳng phải là em gái của anh."
…
Cuộc đối thoại giữa hai người như một chiếc búa tạ đập mạnh vào đầu Diệp Sanh Ca, khiến cô hoa mắt chóng mặt.
Một lúc lâu sau, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, tai ù đi.
Đến khi cô hồi phục lại tinh thần thì cuộc đối thoại bên ngoài đã kết thúc, chỉ còn tiếng thở d ốc không ngừng xé nát dây thần kinh của cô, nhắc nhở cô về sự thật tàn nhẫn.
Cô không nghe nhầm, cũng không phải đang nằm mơ. Tất cả đều là sự thật.
Một người là vị hôn phu của cô, một người là nghệ sĩ mà cô dốc hết tâm huyết. Cô tin tưởng họ đến vậy, thế mà họ lại lừa dối cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!