Chương 9: (Vô Đề)

Trong văn phòng tầng cao nhất của tòa nhà, hôm nay hiếm hoi Mục Diên Nghi không bận việc. Triệu Linh đến để bàn chuyện làm ăn, trông thấy cảnh tượng này liền ngạc nhiên: "Mặt trời mọc đằng tây à? Sao trông không giống cậu chút nào, đang làm mà lại thất thần?"

Mục Diên Nghi đan hai tay đặt trên đầu gối, đột nhiên hỏi: "Cậu đã từng bị ai trộm đồ chưa?"

"Nhà cậu bị trộm à? Mất cái gì? Báo công an chưa?" Triệu Linh lập tức hứng thú hỏi tới tấp: "Bắt được chưa?"

Câu trả lời chẳng khiến Mục Diên Nghi hài lòng. Anh liếc nhìn đồng hồ, nói thản nhiên: "Không có gì."

Triệu Linh bĩu môi: "Nói nửa chừng là bị trời đánh đấy."

Giới làm ăn đôi khi cũng tin chút phong thủy mê tín. Mục Diên Nghi thản nhiên nói: "Hạ Túy An trộm đồng hồ của tôi."

"Hạ Túy An là ai?" Triệu Linh đoán mò: "Tiểu miêu hoang của cậu à? Tên nghe hay ghê. Cậu ta bán đồng hồ của cậu rồi hả?"

"Không." Mục Diên Nghi bỏ qua chuyện nghe thấy Hạ Túy An gọi tên mình trong lúc ngủ, chỉ nói: "Cậu ta đeo khi ngủ."

Triệu Linh không biết cái người mà Mục Diên Nghi gọi là "tiểu miêu hoang" là do anh mang từ club về. Nghĩ đến chuyện người anh em này suốt ngày làm việc từ sáng sớm đến tối khuya, gần như không có ngày nghỉ, hắn lập tức tỉnh ngộ: "Cậu không về nhà, cậu ta không gặp được cậu, đành phải lén lút đeo đồ của cậu để tưởng nhớ. Cậu ta có lỗi gì chứ?"

"Vả lại hai người kết hôn rồi, đó là tài sản chung."

"À mà này, cậu ta bao nhiêu tuổi?"

"Đừng gọi cậu ấy là tiểu miêu hoang. Năm nay vừa tròn mười chín."

Triệu Linh há hốc miệng: "Cậu đúng là..."

Mục Diên Nghi bình tĩnh tiếp lời: "Cầm thú. Tôi biết, khỏi cần cậu nói."

Triệu Linh: "..."

Triệu Linh hắng giọng: "Ba cậu mà biết thì chắc râu tóc cũng dựng lên hết."

Mục Diên Nghi đáp: "Đợi thêm chút nữa."

"Ba cậu" trong lời anh chính là ông nội của Mục Diên Nghi, từng nhập ngũ từ khi còn trẻ, tư tưởng cố chấp và bảo thủ, luôn cho rằng bố mẹ Mục Diên Nghi đã dạy hư đứa cháu trai duy nhất, ép nó đi theo con đường kinh doanh đầy rẫy thị phi. Lúc phát hiện ra xu hướng tình cảm của Mục Diên Nghi, ông suýt chút nữa phải vào ICU. Về sau, mấy năm trôi qua, dù không thật sự chấp nhận, nhưng rốt cuộc vẫn là máu mủ ruột thịt, ông cũng không nhắc lại chuyện này nữa.

Mục Diên Nghi biết rõ, nếu mình đưa Hạ Túy An đến gặp ông nội, cái tuổi còn non nớt như vậy, chắc chắn ông sẽ lại phải nhập viện lần nữa.

Triệu Linh còn có việc, ở lại một lát rồi chuẩn bị đi: "Xe cậu để dưới hầm à? Hôm nay tôi không lái xe, cho tôi mượn đi gặp khách hàng nhé."

Mục Diên Nghi gật đầu: "Một ngày năm trăm, nhớ đổ đầy xăng."

Triệu Linh: "... Cậu sống trong mắt toàn là tiền hả?"

Ai cũng chẳng thiếu vài trăm, cuối cùng vẫn phải chuyển khoản. Trước khi đi, Triệu Linh tò mò hỏi khi nào mới được gặp Hạ Túy An. Hắn bây giờ thật sự thấy hứng thú rồi.

Cuộc hôn nhân giữa Mục Diên Nghi và Hạ Túy An chỉ kéo dài một năm. Anh không nói rõ thời gian, chỉ nhàn nhạt đáp: "Hôm khác."

Sau khi Triệu Linh đi, văn phòng rộng lớn lạnh lẽo chỉ còn lại mình Mục Diên Nghi. Hiếm hoi không có việc gì làm, anh nhớ lại lời Triệu Linh vừa nói ban nãy.

Mục Diên Nghi không phải kiểu người hay thể hiện cảm xúc, nhưng hôm đó khi nghe Hạ Túy An gọi tên mình trong mơ, suy nghĩ của anh quả thật khựng lại trong giây lát.

Cuối cùng anh tự thuyết phục bản thân rằng việc Hạ Túy An ôm đồng hồ mình rồi gọi tên trong lúc ngủ chỉ là biểu hiện của cảm giác bất an sau lần mất điện.

Mục Diên Nghi ngừng một lúc, hai phút sau liền cầm điện thoại nhắn tin cho chị Chương – người phụ trách tài vụ, có một cậu con trai đang tuổi thiếu niên:

[Chị Chương, con trai chị có sợ bóng tối không?]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!