Chương 77: Hoàn chính văn

Làm thủ tục nhập ký túc xá xong, Mục Diên Nghi dẫn Hạ Túy An đi dọc theo con đường nhỏ trong trường. Trên đường có không ít vũng nước đọng lại sau cơn mưa, Hạ Túy An bước từng bước lên đó, nước bắn tung tóe làm bẩn cả đôi giày da của Mục Diên Nghi.

Cậu nhớ đến dáng vẻ lúc nãy khi ông chủ bước lên trước giới thiệu bản thân, bỗng thấy buồn cười, khóe miệng vô thức cong lên thành một nụ cười nhỏ.

Mục Diên Nghi để ý thấy, nghiêng đầu hỏi: "Cười gì thế?"

"Không thể nói cho anh biết." Hạ Túy An bật cười không rõ nguyên do, đưa tay hứng những giọt mưa nhỏ tí tách rơi từ mép dù, nụ cười nơi khóe môi rõ ràng cho thấy tâm trạng cậu đang rất tốt.

Hôm nay là ngày nhập học của sinh viên mới, người qua lại không ít, phần lớn là tân sinh viên mang ô, kéo hành lý, đi cùng cha mẹ. Hạ Túy An nhớ ra điều gì đó, quay sang hỏi: "Lúc trước, ngày nhập học của anh cũng như vậy sao?"

Mục Diên Nghi hỏi lại: "Như thế nào?"

"Lôi kéo nhiều hành lý, rồi còn có ba mẹ đưa đến trường nữa."

"Không có." Mục Diên Nghi hồi tưởng lại đoạn ký ức đã hơi xa xôi ấy: "Lúc anh vào đại học, ba mẹ đang khởi nghiệp, rất ít khi về nhà. Đến tận khi anh tốt nghiệp, họ mới biết anh đậu một trường không tệ."

Hạ Túy An nghe anh kể, cũng không định hỏi sâu thêm, chỉ đùa: "Nếu em gặp anh sớm hơn, nhất định sẽ đưa anh đi nhập học."

Cậu nói ra dáng người lớn lắm, Mục Diên Nghi bật cười: "Lúc đó em còn đang học tiểu học."

Gì cơ?

Hạ Túy An trợn tròn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

Bộ dạng của cậu như thế khiến Mục Diên Nghi càng cười rõ ràng hơn, nhưng trong lòng lại dâng lên một chút trống rỗng nhè nhẹ.

Anh vốn không phải người sợ hãi thời gian, với anh, thời gian giống như dòng nước chảy qua khe suối, hợp thành sông lớn, để lại dấu vết sau năm tháng bào mòn. Không thể thay đổi, nhưng đủ để khuấy động những đợt sóng sâu xa.

Chỉ là người bên cạnh anh lại là Hạ Túy An, một khối ngọc đẹp đẽ nhưng chưa được mài giũa. Anh yêu cậu bởi sự nguyên sơ trời sinh ấy, yêu cậu ở nét hồn nhiên, sinh động, và cũng bởi vậy mà đôi lúc, vào những đêm khuya tĩnh lặng, anh không tránh khỏi cảm xúc dâng trào nơi đáy lòng.

Nếu như dấu vết của thời gian không thể xóa nhòa, vậy thì trong quãng đời hữu hạn này, anh sẽ cùng Hạ Túy An đi qua từng đoạn đường quan trọng nhất của cuộc đời.

Hạ Túy An phải mất một lúc mới phản ứng lại, hình như chuyện đúng là như vậy thật. Cậu nghĩ nghĩ, cảm thấy may mắn vì gặp được Mục Diên Nghi khi mình mười chín tuổi, chứ nghĩ sao cũng không tưởng tượng được cảnh Mục Diên Nghi dắt một đứa nhóc chín tuổi về nhà.

Dù sao thì... Cậu cũng sẽ chẳng thể gặp được một ông chủ nào dễ dụ như Mục Diên Nghi nữa đâu.

Cơn mưa bắt đầu có dấu hiệu tạnh dần, Hạ Túy An cảm thấy thời tiết oi bức, liền lôi kéo ông chủ nói mấy câu chuyện phiếm mà cậu nghe được từ dì giúp việc.

Chuyện gì cậu cũng có thể nói vài câu: nhà hàng xóm lại cãi nhau, nửa đêm chị vợ ôm chó lao ra ngoài rồi sập cửa bỏ đi; hay chuyện cậu đặt hàng mua đồ online, không cẩn thận gửi về địa chỉ cũ, khiến anh shipper phải gọi điện hỏi khi nào tới lấy...

Chủ đề thì nhảy loạn lên, Mục Diên Nghi yên lặng lắng nghe, rồi lại nghe thấy cậu bé nhà mình nói: "Hôm qua kênh ẩm thực có làm món bò sốt vang, em cũng muốn ăn, nhưng dì bảo phải dùng rượu vang thật ngon thì thịt mới mềm ngon được."

Mục Diên Nghi không uống rượu, nhưng bình thường cũng được đối tác làm ăn tặng vài chai. Nghe cậu nói muốn loại ngon, anh liền nhớ đến một người bạn: "Anh có người bạn mở xưởng rượu ở nước ngoài, đợi kỳ nghỉ anh dẫn em đến chọn một chai Romanée

-Conti."

"Romanée

-Conti là gì vậy?"

"Là rượu vang rất ngon, dùng để nấu bò sốt vang thì tuyệt vời."

"Em lấy hai chai được không?"

"Được."

Hai người nghiêm túc bàn bạc chuyện dùng loại rượu mấy chục vạn một chai để nấu ăn, Hạ Túy An chẳng hiểu mấy về rượu vang, chỉ nghĩ nếu thật sự đắt vậy, cậu có thể giữ lại chai còn dư mang lên mạng bán, mấy nghìn tệ cũng đủ góp vào quỹ riêng của cậu rồi.

Hai bên đường của trường được trồng cây xanh rợp mát, mưa thấm ướt lá cây, xen lẫn hương cỏ tươi mát. Hạ Túy An than mệt, lúc này mới phát hiện cây dù màu đen đã nghiêng về phía mình, làm ướt gần hết vai áo Mục Diên Nghi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!