Chương 76: (Vô Đề)

Chiếc điện thoại đen đời mới nằm gọn trong hộp quà, Mục Diên Nghi nhận lấy, sau đó mỉm cười, nhìn Hạ Túy An dịu dàng nói: "Cảm ơn em, đây là món quà sinh nhật quý giá nhất mà anh từng nhận được."

Hạ Túy An chớp mắt: "Anh thích là được rồi."

Cậu vốn là người mặt dày, nhớ lại lần đầu gặp Mục Diên Nghi, lúc ấy cở. i sạch đồ trước mặt anh cũng chẳng thấy gì là to tát, vậy mà giờ lại thấy hai tai nóng bừng.

Chắc là do điều hòa mở hơi cao.

Cậu hỏi anh: "Anh ơi, anh ước điều gì vậy?"

"Ước nguyện thì phải giữ bí mật, nói ra sẽ không linh."

"Vậy thì anh nói nhỏ cho em nghe đi."

"Không được."

"Vậy... chờ khi nào ước nguyện thành sự thật, anh nói cho em biết nhé?"

"Ừ."

Tối hôm đó, hai người ăn tối đến tận khuya. Sau đó Hạ Túy An cố tình quệt kem lên môi Mục Diên Nghi, rồi nhón chân liếm sạch, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý khó giấu.

Mục Diên Nghi để mặc cậu nghịch ngợm, thỉnh thoảng giữ lấy bàn tay đang làm trò rồi đút cho cậu một miếng bánh kem.

Kem dính lên khóe môi, ánh mắt anh tối lại, lặng lẽ dùng đầu ngón tay lau đi.

Trên màn hình tivi ngoài phòng khách đang chiếu một bộ phim đồng tính, hai nam chính ngồi bên nhau thì thầm lời yêu, còn trong đời thực, Hạ Túy An ăn một miếng bánh, rồi khẽ ợ nhẹ một cái.

Tối đến, Mục Diên Nghi rửa chén xong quay lại phòng khách thì không thấy bóng dáng người kia đâu, chỉ còn bộ phim đang chiếu dở.

Anh tắt tivi, lên lầu thì thấy cánh cửa phòng ngủ mở hé, ánh đèn trần hình mặt trăng — đúng theo sở thích của Hạ Túy An — tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ. Trên giường có một khối phồng nhỏ nhô lên ở giữa.

Nghe tiếng cửa mở, cái bọc nhỏ giữa giường động đậy, chẳng mấy chốc lộ ra khuôn mặt đang trốn trong chăn.

Hạ Túy An ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn dáng người cao lớn đứng nơi cửa. Trên đầu cậu là một cặp tai thú bằng lông trắng, hai dải ruy băng hình nơ vắt từ vai xuống ngực, rồi buộc chặt sau lưng, vạt trước chỉ vừa đủ che ngực. Chiếc đuôi điện động phía sau lúc ẩn lúc hiện, lắc lư khiến Mục Diên Nghi như bị hoa mắt.

Hạ Túy An không nhúc nhích, ánh mắt vẫn sáng rõ không né tránh, chỉ là giọng nói có phần chậm rãi: "Em thấy chỉ tặng điện thoại thì cũng không phải món gì đắt đỏ... Nhưng em cũng không có thứ gì tốt hơn, nên quyết định tặng chính mình cho chồng."

Mục Diên Nghi chậm rãi bước đến trước mặt cậu, tay khẽ vuốt đôi tai chó bằng lông mềm mại: "Mua ở đâu thế?"

"Trên Pinduoduo."

Hạ Túy An ngồi quỳ trên giường, ánh mắt trông mong nhìn Mục Diên Nghi: "Chồng không thích à? Đây là mẫu bán chạy nhất đấy, bình luận còn bảo là đàn ông đều rất thí—"

Cậu còn chưa nói xong, giây tiếp theo đã bị nụ hôn của Mục Diên Nghi nuốt chửng, hôn đến mơ màng, trong lúc đầu óc còn chưa kịp hoàn hồn, cậu nghe thấy anh hỏi: "Cái đuôi giấu ở đâu?"

"Chồng tìm thử đi."

Một bàn tay trượt xuống dưới, lần mò tìm kiếm. Chiếc đuôi bông bị kẹt trong khe, chỉ cần hơi dùng sức đã nghe thấy tiếng rên nhỏ của Hạ Túy An vang lên.

Trong ánh sáng mờ ảo, giọng nói pha ý cười sát bên tai: "Tìm được rồi."

Trên đầu giường đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Mục Diên Nghi đưa tay với tới, âm thanh xé bao ni

-lông vang lên rất rõ trong đêm yên tĩnh.

Trước giờ đều là Mục Diên Nghi chuẩn bị, lần này Hạ Túy An lén chuẩn bị trước. Lúc anh đưa vào, vừa chuyển động vừa nói: "Mua nhỏ quá rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!