Mục Diên Nghi có vẻ còn coi trọng giấy báo trúng tuyển hơn cả chính Hạ Túy An. Sau đó, cậu cũng không rõ anh đem nó cất ở đâu, tối hôm đó trước khi đi ngủ, cậu hỏi anh:
"Chồng ơi, sao lại cất giấy báo nhập học của em rồi?"
Lúc nói chuyện đã là đêm khuya, bên ngoài yên ắng, điều hòa trong phòng ngủ điều chỉnh ở mức vừa phải, Mục Diên Nghi ôm cậu vào lòng:
"Anh đã bỏ lỡ nhiều cột mốc quan trọng trong đời của em, nên sau này, mỗi một bước đều trở nên đặc biệt với anh. Anh muốn mình có mặt trong từng dấu mốc tương lai của em, học hành, đi làm, kết hôn... từng chuyện, từng điều một."
Mười ngón tay hai người đan chặt lấy nhau, nhẫn cưới ở ngón áp út khẽ chạm nhau vang lên tiếng nhẹ. Hạ Túy An nhìn chiếc nhẫn thêm vài giây, sau đó cười khẽ, dựa vào lòng anh.
Còn hai tháng nữa là đến ngày khai giảng. Đám dây dưa hấu ngoài vườn trước biệt thự đã lớn lên rất nhiều, men theo giàn leo cao vươn lên.
Hạ Túy An vẫn còn cuộn mình trong chăn, điều hòa mở hơi thấp, cậu đắp cả chăn dày dùng cho mùa đông, chỉ chừa mỗi một bàn chân lộ ra ngoài.
Mục Diên Nghi mới đi công tác nước ngoài về hôm qua, hai người quấn quýt suốt cả đêm, đến tận khuya mới ngủ.
Cảm giác bên cạnh có động tĩnh, Hạ Túy An mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Mục Diên Nghi đã thay đồ xong chuẩn bị đi làm.
Từ sau khi quen nhau, Mục Diên Nghi vẫn duy trì thói quen đi làm đều đặn không sót ngày nào, còn Hạ Túy An thì cũng đều đặn dậy sớm thắt cà vạt cho anh. Thắt xong lại lập tức quay lại ngủ tiếp, hoàn toàn không biết kiểu thắt cà vạt rối rắm đó đã trở thành trào lưu thời trang trong công ty.
Hạ Túy An sợ lạnh vào mùa đông, mùa hè lại sợ nóng, bình thường chờ Mục Diên Nghi đi làm xong, cậu sẽ chỉnh điều hòa thấp thêm hai độ rồi ngủ tiếp một giấc thật dài. Nhưng hôm nay cậu lại hiếm khi không nằm ườn, dù vẫn còn mơ màng, vẫn quyết định theo Mục Diên Nghi đến công ty.
Mọi người trong công ty đều biết đến cậu rồi. Cô lễ tân Tiểu Hứa lúc không có ai thì thích gọi cậu là "em trai Tiểu Hạ", còn khi có mặt ông chủ lớn thì lại giữ khoảng cách, lúc đi ngang qua chỉ dám lén lút vẫy tay chào cậu.
Hạ Túy An mỉm cười với cô, nhưng lại bị Mục Diên Nghi bắt gặp. Trong thang máy riêng, anh cúi đầu nhìn sang, sắc mặt như thường:
"Vừa rồi Kim Kim cười gì thế?"
Biểu cảm này Hạ Túy An đã quá quen, đó là dấu hiệu cho thấy anh đang ở sát mép của cơn ghen.
Cậu nhanh chóng nắm lấy tay anh, tùy tiện gãi gãi mấy cái: "Không có gì đâu, chồng nhìn nhầm rồi."
Nhóm tám chuyện nhỏ trong công ty là bí mật giữa cậu và Tiểu Hứa bọn họ, dù gì đi nữa, hóng hớt vẫn là chuyện quan trọng hàng đầu.
Dù không phải kiểu làm nũng rõ ràng, nhưng Mục Diên Nghi lại cực kỳ chịu không nổi kiểu nhõng nhẽo của cậu, không nói thêm gì, dẫn cậu vào văn phòng.
Hôm nay mùng Một, Hạ Túy An thắp hương cho Thần Tài, còn bày thêm mấy loại trái cây mà Trợ lý Đường mua từ sáng sớm. Làm xong tất cả, cậu quay lại ghế sofa, để Mục Diên Nghi làm việc, còn mình thì cầm điện thoại chơi game.
Chẳng bao lâu, điện thoại của Quách Tinh gọi tới, Hạ Túy An lập tức tắt máy, nhắn tin: "Hôm nay không voice."
Quách Tinh: "Tại sao? Lại ngồi trong văn phòng tổng tài à, đại ca?"
Hạ Túy An: "Ừ."
Quách Tinh: "??? Mấy hôm nay mày cứ như định cư luôn chỗ đó, tên tổng tài đó không có mày là sống không nổi à? Mà mày còn dậy sớm được cơ đấy!"
Hạ Túy An: "Nói nhiều quá."
Quách Tinh: "Rồi rồi tao im, chơi game không?"
Hạ Túy An: "Không, tao nhận đơn cày thuê rồi."
Quách Tinh: "?
*"?? Mày thiếu tiền rồi à đại ca? Tổng tài không cho mày tiền tiêu à?"
Tất nhiên là có cho, cái "quỹ đen" của cậu ngày càng đầy, đến mức đã đạt con số mà cậu từng nghĩ có thể sống ăn chơi nằm dài cả đời. Sau khi quay về từ show truyền hình, Mục Diên Nghi còn chuyển nhượng cho cậu một phần cổ phần.
Nhưng đó là tiền của Mục Diên Nghi. Cậu không muốn dùng tiền của anh để mua quà sinh nhật cho anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!