Mục Diên Nghi nhìn dáng vẻ cậu bảo vệ "chiến lợi phẩm" mà thấy buồn cười: "Không phải là chính miệng Kim Kim nói muốn mời tôi sao? Vừa rồi lấy nhiều thẻ như vậy, ngay cả hai trăm đồng cũng tiếc à?"
Nghe thế, Hạ Túy An lại hết đường chối cãi, cười hì hì kéo anh ra ngoài, nói hình như vừa nghe thấy tiếng pháo hoa.
"Nơi này cấm đốt pháo và bắn pháo hoa." Mục Diên Nghi không chút nể tình, trực tiếp vạch trần cái cớ cậu bịa ra để đánh trống lảng.
Bị vạch mặt, Hạ Túy An cũng không để bụng, ngược lại còn thấy tiếc nuối khi biết không được đốt pháo: "Ở chỗ nhà cũ của em, mỗi năm đều có người đốt pháo hoa, đẹp lắm, còn có loại rất to và rất ồn nữa, gọi là 'hai tiếng pháo', nhưng em chưa từng mua, đắt lắm, vài giây là hết, chẳng bằng lấy tiền đó đi mua hai cái bánh bao còn ngon hơn."
Cậu đang nói đến quãng thời gian sống một mình sau khi Hạ Vân mất. Dù Hạ Vân có để lại chút tiền, nhưng cậu không dám tiêu, cứ nghĩ trong tay có tiền mới thấy yên tâm.
Hạ Túy An không thấy mình từng chịu khổ, nhưng những lời đó lại lọt thẳng vào tai Mục Diên Nghi.
Anh nắm tay cậu, bước chậm rãi trong khuôn viên: "Những năm gần đây thành phố kiểm soát ô nhiễm không khí, nên mới cấm pháo hoa pháo nổ."
"Nếu Kim Kim thích, chúng ta có thể tìm một nơi vắng người rồi bí mật đốt một chút."
"Không đâu, ngoài trời lạnh lắm." Hạ Túy An rụt nửa gương mặt vào khăn quàng, mắt mũi gần như không nhìn rõ, hoàn toàn dựa vào tay Mục Diên Nghi để đi đường.
Hai người đi dạo khoảng nửa tiếng thì trời đã tối hẳn, nhưng khu dân cư vẫn sáng trưng như ban ngày. Hạ Túy An đi mỏi chân rồi, cũng chẳng than khó chịu nữa, kéo tay Mục Diên Nghi quay về nhà.
Vừa về đến nơi là đúng lúc chương trình xuân vãn bắt đầu phát sóng. Cậu tiện tay vứt áo khoác ra sàn, bị Mục Diên Nghi nhặt lên treo lại, sau đó hai người cùng ngồi xuống xem tivi.
Xuân vãn mỗi năm một nhàm chán. Mục Diên Nghi những năm trước vẫn thường về nhà cha mẹ, vừa để chương trình chạy nền vừa bàn công việc, năm nào cũng thế, chẳng có gì mới lạ. Nhưng năm nay thì khác.
Đây là cái Tết đầu tiên anh và Hạ Túy An cùng nhau trải qua. Trên tivi là những tiểu phẩm nhàm chán, không ai thực sự tập trung xem.
Hạ Túy An rúc trong lòng Mục Diên Nghi, tìm được một tư thế thật thoải mái. Hôm nay là đêm giao thừa, cậu có đặc quyền được uống coca, ăn khoai tây chiên, ôm túi snack gặm rôm rốp, chán thì quay sang hôn Mục Diên Nghi một cái, vừa dụ dỗ được anh có chút phản ứng, lại bật cười né ra nói không muốn nữa.
Xem một lúc, Hạ Túy An bắt đầu thấy buồn ngủ. Cậu sợ mình ngủ quên mất nên tựa đầu lên vai anh, nói trước: "Chúc mừng năm mới, ông xã. Chúc anh sức khỏe, mọi điều như ý."
Chúc phát tài thì thôi, dù sao tiền của ông chủ cậu cũng chẳng xài được.
Nói xong, Hạ Túy An chìa tay ra trước mặt anh: "Ông xã có bao lì xì mừng tuổi không?"
Cậu nghĩ chắc chắn là không có, vì ông chủ của cậu vừa keo kiệt vừa nhỏ mọn.
Không muốn tự rước lấy mất mặt, cậu đang định rụt tay về thì không ngờ Mục Diên Nghi lại thật sự đưa cho cậu một bao lì xì.
Bao lì xì mỏng nhẹ, bên trong có vẻ không phải là tiền. Hạ Túy An mở ra xem, là một chiếc thẻ phụ ngân hàng.
Cậu ngây người mất mấy giây, rồi lập tức tỉnh táo hẳn, mở to đôi mắt nhìn anh: "Cho em thật hả?"
"Ừ." Mục Diên Nghi nói, "Bao lì xì mừng tuổi của Kim Kim."
Đây không đơn giản là một bao lì xì nữa rồi. Hạ Túy An nhìn chiếc thẻ phụ một lúc lâu, hỏi có hạn mức không, có thể tiêu tùy ý không.
"Không hạn mức, là thẻ phụ của thẻ tôi hay dùng."
Cứ như đang nằm mơ vậy, Hạ Túy An hỏi tiếp: "Thật sự tiêu thoải mái à?"
"Ừ."
"Rút tiền mặt được không?"
Mục Diên Nghi cười: "Cần bao nhiêu? Tôi đưa riêng cho em."
Niềm vui đến quá bất ngờ, Hạ Túy An vui sướng hồi lâu, đến tận lúc xuân vãn gần đếm ngược đón giao thừa mới chịu an tĩnh. Cả người cậu đang ngồi vắt ngang trên đùi Mục Diên Nghi, hai người hôn nhau trong tiếng nhạc mừng năm mới, hơi thở hòa quyện, thân mật chẳng phân ai với ai.
Một chiếc vòng ngọc trơn bóng, xanh trong lấp lánh, được đeo lên cổ Hạ Túy An. Dây tơ đỏ nổi bật khiến làn da cậu càng thêm trắng trẻo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!