Chương 47: (Vô Đề)

Mục Diên Nghi đã tắt micro cuộc họp video từ lúc Hạ Túy An bước vào phòng. Cậu vốn là người hay thốt ra những câu khiến người ta giật mình, nhưng anh đã quá quen với kiểu xuất hiện và nói chuyện bất ngờ của cậu rồi.

"Chán rồi à?"

Hạ Túy An sắp phát điên lên được, vậy mà đến trước mặt kim chủ lại bị nói là chán, cậu xì hơi như quả bóng xẹp, chạy tới trước mặt Mục Diên Nghi, ngồi lên đùi anh: "Chồng bận quá, không thèm để ý gì tới em."

Dù sao thì anh cũng là người thời gian ít mà công việc lại nhiều.

"Giá mà em cũng có hệ thống vạn nhân mê thì tốt biết mấy." Như vậy thì Mục Diên Nghi sẽ yêu cậu, cho cậu thật nhiều, thật nhiều tiền.

Mục Diên Nghi đã quen với việc ôm cậu vào lòng: "Lại đọc tiểu thuyết gì nữa hả?"

"Không có đọc tiểu thuyết." Hạ Túy An dụi mặt vào ngực anh, ngón tay không yên phận chọc chọc vào cơ bụng rắn chắc: "Em đang học hành đàng hoàng đó nha."

"Học làm vạn nhân mê à?" Mục Diên Nghi giữ lấy bàn tay quậy phá, chợt nhớ hôm kia tan làm về đã thấy cậu nằm ngoài ban công, sách đắp trên mặt, lấy sàn nhà làm giường, không biết đã ngủ bao lâu rồi.

"Học làm một con chim sẻ biết điều." Hạ Túy An thở dài thườn thượt. Dạo này cậu còn chơi game ít đi, cả ngày lo lắng làm sao để cưa đổ ông chủ, dù chỉ là đẩy tiến độ lên một tí cũng được.

Mục Diên Nghi không hiểu cái nỗi lo từ trên trời rơi xuống của Hạ Túy An, chỉ nghĩ là cậu ở nhà chán quá, nên chiều hôm đó quyết định đưa cậu đi sắm đồ Tết.

Thật ra cũng chẳng cần mua gì nhiều, chủ yếu là đồ trang trí cho có không khí. Hạ Túy An đẩy xe trong siêu thị, dáng đi hớn hở, lưng thẳng tắp. Cậu cầm một cặp câu đối lên xem giá, rồi lại đặt xuống.

Mục Diên Nghi hỏi: "Sao không mua?"

"Đắt lắm á." Hạ Túy An tính toán rồi giơ hai ngón tay: "Giá này mà lên mạng thì mua được hai cặp luôn."

Thái độ nghiêm túc của cậu khiến Mục Diên Nghi bất giác cong môi cười.

Siêu thị đông nghịt người, Hạ Túy An lại cực kỳ tò mò, đẩy xe nhưng vẫn không ngừng liếc ngang liếc dọc cái này cái kia, cuối cùng lại đặt về chỗ cũ, miệng lẩm bẩm không thể để bị tư bản bóc lột.

Vị "tư bản" đang đi cạnh cậu thì im lặng, chỉ lặng lẽ theo sát, thỉnh thoảng nhặt món đồ ăn vặt cậu cho vào xe lên xem hạn sử dụng, còn mấy chai nước ngọt có ga không lành mạnh thì bị anh thẳng tay bỏ lại kệ.

Không ngoài dự đoán, Hạ Túy An lập tức nhìn anh với ánh mắt như thể bị phản bội thâm thù đại hận.

Mục Diên Nghi nói: "Không tốt cho sức khỏe."

Hạ Túy An cãi: "Có bao nhiêu thứ không tốt cho sức khỏe, thêm cái này cũng có sao đâu! Hơn nữa Tết rồi, phải được đặc xá chứ!"

Cậu dốc sức bảo vệ thứ nước vui vẻ của mình, cuối cùng cũng giành lại được một nửa, liền hớn hở đi phía trước, trông như thể vừa đánh thắng trận lớn.

Không biết từ lúc nào, xe đẩy đã được Mục Diên Nghi cầm, anh đẩy xe theo sau, trong khi cậu tung tăng đi trước, thấy chỗ có phát thử món mới thì liền chạy lại xếp hàng. Khi anh tới gần, cậu cũng nhét luôn một que vào miệng anh, rồi khoe: "Đó, gọi là 'ăn chùa thành công' đó!"

Đi dạo gần hết một vòng siêu thị, đồ Tết chẳng mua được mấy, mà xe đẩy thì chất đầy đồ ăn vặt của Hạ Túy An. Lúc đi ngang khu sinh hoạt, Mục Diên Nghi tiện tay lấy thêm hai hộp bao cao su.

Hạ Túy An vốn thích vị dâu, nhưng gần đây bị hành hạ không nhẹ, vừa nhìn thấy loại hương dâu liền cảm giác hai chân mềm nhũn.

"Chồng ơi, lấy cái này." Cậu chỉ vào loại có đường xoắn nổi lên.

Cậu nói giọng không nhỏ, âm lượng bình thường, khiến mấy người đi ngang phải quay lại nhìn. Hạ Túy An vội ngậm miệng, giây sau đã bị Mục Diên Nghi nắm lấy tay.

Dạo nửa tiếng đồng hồ mà xe đẩy vẫn không thêm gì nhiều. Lúc đi qua khu trái cây, Hạ Túy An nhìn thấy dâu tây loại cậu từng ăn ở khách sạn—988 tệ một cân.

Mắt cậu mở to hết cỡ, cảm thấy trước đây mình đúng là sống quá hoang phí.

Trong lòng cậu không ngừng oán thầm giá cả của giới nhà giàu, còn Mục Diên Nghi thì lại lấy hai hộp bỏ vào xe.

Hạ Túy An lại nhìn giá lần nữa, kéo tay áo anh nhắc nhở: "Chồng ơi, là 988 tệ đó, không phải 9 tệ 8 hào đâu."

"Không phải em thích ăn sao?" Mục Diên Nghi vừa dắt tay cậu đi, vừa trả lời. Mới đi được hai bước, đã nghe Hạ Túy An hỏi: "Nếu không ăn thì có thể đổi lại tiền mặt không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!