Giọng nói trầm thấp vang lên giữa tiếng nhạc ầm ĩ của quán bar, rõ ràng đến lạnh người. Mục Diên Nghi bước đến, chắn trước mặt gã đàn ông đang nhìn chằm chằm Hạ Túy An bằng ánh mắt dơ bẩn.
Tên kia thấy Hạ Túy An thực sự có người đi cùng, liếc nhìn Mục Diên Nghi từ đầu đến chân, cuối cùng khịt mũi một tiếng đầy chua chát rồi quay người bỏ đi.
Người vừa rời đi, Hạ Túy An liền kéo vạt áo của anh, ngoan ngoãn cười nịnh: "Sao anh tới nhanh thế, ông xã?"
Biểu cảm của cậu dịu ngoan khiến cả người đứng một bên như Quách Tinh cũng phải ngẩn ngơ.
Đây còn là cái người vừa lôi cậu đi gây rối khắp nơi ban nãy à?
Ánh đèn mờ nhạt rọi lên gương mặt Mục Diên Nghi, không nhìn rõ vẻ mặt. Hạ Túy An chỉ nghe anh đáp một tiếng "Ừ".
Cậu đi theo anh ra khỏi quán bar, không chờ ai nhắc cũng tự giác ngồi vào hàng ghế sau. Suốt dọc đường chỉ biết im lặng suy nghĩ xem nên giải thích thế nào về chuyện mình tới quán bar.
Trên xe, không ai mở lời. Chỉ có tài xế thỉnh thoảng quay đầu nhìn Hạ Túy An qua gương chiếu hậu, trong lòng thầm kinh ngạc: Không ngờ ông chủ lại đích thân tới quán bar đón người tình. Nhưng mà... sao không khí trong xe lại quái dị thế này?
Không nhịn được nữa, Quách Tinh cúi đầu bấm điện thoại nhắn cho Hạ Túy An:
— Đây là cái tổng tài bá đạo mày nhắc tới á?
— Mẹ ơi, đẹp trai xuất sắc thật đó! Còn cái xe này, nhìn thôi cũng biết giá trên trời luôn rồi!
— Nói thật đi lão đại, với cái mặt với cái khí chất này, người ta tùy tiện đứng đó cũng có cả đống người bám theo. Sao anh ta lại bao nuôi mày chứ?
Điện thoại Hạ Túy An rung liên tục, cậu liếc qua mấy dòng tin nhắn, ánh mắt như muốn xuyên thủng ót Quách Tinh.
Còn tên kia thì không biết sống chết gì, vẫn cúi đầu bấm điện thoại tới mức tay sắp cháy máy.
Hạ Túy An đáp lại: Im đi, đồ đầu đất. [lựu đạn][cứt][dao phay]
Tài xế đưa Quách Tinh về khách sạn trước. Trên xe chỉ còn lại hai người: Mục Diên Nghi và Hạ Túy An. Cả không gian yên ắng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp thở.
Hạ Túy An ngắm đủ phong cảnh ngoài cửa sổ, quay đầu hỏi nhỏ: "Anh giận à?"
Mục Diên Nghi không đổi sắc mặt: "Không."
"Xạo quá," cậu nói, "Anh gọi cho em lúc đó thì giận lắm, còn đòi kéo em về nhà."
Ánh mắt anh rơi xuống người cậu, giọng vẫn bình thản: "Vậy ra em biết là tôi giận?"
"Đương nhiên là biết chứ, em đâu có ngốc, không phải Quách Tinh." Cậu cúi đầu nghịch nút tay áo anh: "Nhưng mà anh đi công tác về sớm cũng không nói với em một tiếng."
"Em đâu có trách anh," cậu nói tiếp, "Em chỉ là con chim sẻ nhỏ chờ ông xã về nhà thôi, nào có quyền hỏi anh đi đâu, lúc nào về. Đến dì giúp việc còn được báo trước, em thì không."
"Cho nên... mình huề nhau nha?"
Giọng cậu nhẹ nhàng như thể đang kể chuyện trời mưa. Mục Diên Nghi nhìn đôi mắt long lanh kia một lát, rồi quay đi không nói gì.
Không lên tiếng cũng có nghĩa là không phản đối, mà không phản đối chính là ngầm đồng ý.
Hạ Túy An hiểu ý, an tâm dựa lưng vào ghế, tự nhủ mình đã thoát nạn, chờ về nhà sẽ tính sổ với Quách Tinh sau.
Chỉ là cậu không ngờ, còn chưa kịp hỏi tội Quách Tinh, thì đã bị Mục Diên Nghi lôi ra xử trước rồi.
Xe dừng trong tầng hầm chung cư, tài xế đã lấy xe khác về công ty, trên xe giờ chỉ còn hai người bọn họ.
Hạ Túy An vừa nghĩ tới mấy chiếc bánh bao ngọt dì làm ở nhà, bụng cậu liền réo lên, định mở cửa xuống xe.
Nhưng cửa không mở được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!