Chương 44: (Vô Đề)

Mục Tử Hàn về nhà vào buổi chiều, lúc đó Hạ Túy An vừa tỉnh giấc ngủ trưa, nghe được cuộc đối thoại giữa nhà tài trợ và em trai anh.

Mục Tử Hàn: "Anh ơi, khóa vân tay hỏng rồi, nãy em vào không được."

Mục Diên Nghi: "Khóa không hỏng."

Mục Tử Hàn: "... Anh xóa vân tay em à?"

Mục Diên Nghi: "Lần sau đến thì gọi trước, đột ngột quá sẽ dọa người ta. Ba mẹ không mua nhà cho em rồi à?"

Mục Tử Hàn: "Ồ."

Đoạn hội thoại khô khan như trò chuyện giữa người với máy, Hạ Túy An nghe xong lại bắt đầu thấy buồn ngủ. Nhưng bây giờ người đánh game cùng đã về, cậu lại không muốn ngủ nữa.

Cậu ngồi dậy khỏi sofa, tranh thủ lúc ông chủ vào thư phòng gọi điện thì hỏi Mục Tử Hàn có chơi game không.

Mục Tử Hàn: "Chơi, để tôi gọi người."

Cậu gọi thêm ba người, đánh cũng rất ổn. Một người trong số đó cứ bật mic suốt, giọng lười biếng bám sát theo tướng của Mục Tử Hàn: "Mục ca, lại đây ăn buff này."

Cái buff hỗ trợ đó ban đầu Hạ Túy An cũng muốn, nhưng nghĩ nghĩ rồi vẫn để cho Mục Tử Hàn.

Ván này thuận lợi từ đầu đến cuối, Mục Tử Hàn vừa double kill xong thì Hạ Túy An tranh thủ last hit lấy luôn ba mạng còn lại. Mượt đến mức không thể mượt hơn.

Khoảng nửa tiếng sau, Mục Diên Nghi xử lý công việc xong, bước ra khỏi thư phòng thì thấy hai người đang ngồi sát nhau trên sofa. Anh tiến lại gần, giọng trầm thấp hơn mọi ngày: "Tiểu Kim Kim, để điện thoại xa mắt ra một chút, không tốt cho thị lực."

Hạ Túy An ngẩng đầu nhìn anh cười: "Chồng xong việc rồi à? Cho em đánh nốt ván cuối làm nhiệm vụ nha~"

Còn chưa đợi Mục Diên Nghi gật hay lắc, trong điện thoại đã vang lên giọng nam khác: "Mục ca, em không chơi nữa đâu, có việc rồi. Hai người cứ tiếp tục nhé."

Vừa đủ người thì lại thiếu một, mà nhiệm vụ chỉ còn đúng một ván là hoàn thành. Hạ Túy An lẩm bẩm: "Còn thiếu một trận nữa thôi mà..."

"Game gì đấy? Tôi chơi với em."

Giọng nói trầm khàn xen chút từ tính vang lên, Hạ Túy An và Mục Tử Hàn đồng loạt ngẩng đầu – một người ngạc nhiên, một người mắt sáng rực.

Có công cụ rồi thì tội gì không dùng! Hạ Túy An nghiêng người hôn lên khóe môi ông chủ, khen chồng là người tốt nhất thế gian.

Mục Diên Nghi liếc cậu một cái, nhàn nhạt đáp: "Chỉ biết nịnh."

Game nhanh chóng được mở, Mục Diên Nghi bảo có thể mời anh vào phòng.

Nhanh đến thế, Hạ Túy An còn thấy kỳ lạ: "Chồng không cần làm nhiệm vụ tân thủ à?"

Mục Diên Nghi ngập ngừng: "Trước kia Triệu Linh từng dùng máy tôi chơi rồi."

À, thế thì hợp lý. Hạ Túy An không nghĩ nhiều, kéo anh vào phòng game.

Cậu vừa đánh vừa dạy anh cách chơi, nhưng nghĩ lại rồi lại nói: "Chồng chỉ cần theo em thôi, để em bảo vệ anh!"

Mục Diên Nghi "ừ" một tiếng, ngoan ngoãn đi sau lưng cậu, thỉnh thoảng tung vài kỹ năng, mà lần nào cũng giúp cứu cậu trong lúc nguy cấp.

Hạ Túy An mắt càng lúc càng tròn, nghĩ bụng: ông chủ nhà mình đúng là kiểu người có thiên phú chơi game.

Vừa vào trận năm phút, thế trận đã áp đảo hoàn toàn. Hạ Túy An điều khiển nhân vật quay về nhà ăn máu, vừa đúng lúc nghe giọng ông chủ khẽ vang bên tai: "Tiểu Kim Kim, lại đây ăn buff."

Cậu điều khiển nhân vật lóc chóc chạy tới, nuốt trọn cái buff chỉ còn tí máu, mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, chân không bị thương thì đung đưa trên sofa không ngừng.

Giờ cậu cảm thấy người nào đó cũng không đến nỗi đáng ghét như trước nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!