Không có món nào của chuỗi cửa hàng Wallace cả, nhưng đến tối thì Mục Diên Nghi vẫn mang về một chiếc bánh ngàn lớp vị sầu riêng. Đó là thứ mà Hạ Túy An đã năn nỉ ỉ ôi cả buổi chiều trong tin nhắn WeChat để được anh mua.
Mục Diên Nghi không ăn sầu riêng, cũng chẳng thích mùi vị của nó. Hạ Túy An bèn tự nhét một miếng vào miệng, ngẩng đầu lên định thơm vào môi kim chủ nhà mình, vừa hay bắt gặp ánh mắt cau mày của anh, cậu lập tức nở nụ cười đắc ý.
Nhưng còn chưa cười đủ, cậu đã bị kim chủ kéo vào một nụ hôn khác sâu hơn.
Hạ Túy An giơ cái chân đang bó bột lên kêu to: "Em là bệnh nhân! Chồng không được bắt nạt người bệnh!"
Sự vùng vẫy của cậu rõ ràng chẳng có tác dụng gì. Cái chân bó bột lủng lẳng trong tay người ta, vụng về nhưng lại có chút gì đó khiến người ta đỏ mặt.
Hạ Túy An nói không thành câu, trong lòng mắng Mục Diên Nghi kiểu gì cũng có ngày phá sản.
Nhưng phải là sau khi hợp đồng của bọn họ kết thúc cơ.
Lời mắng trong lòng chẳng đến tai ai, Mục Diên Nghi đổi tư thế, bế cậu đặt lên ghế sô pha.
"Bệnh nhân gì mà còn biết dụ dỗ người khác."
Hạ Túy An cả người mềm nhũn, chỉ có cái miệng là cứng rắn. Tầm nhìn đã bắt đầu lờ mờ, chưa bao lâu lại bị Mục Diên Nghi lật người lại, cảm giác bản thân chẳng khác gì con cá mặn bị người ta xắt ra từng khúc.
Đến lúc này cậu mới tin, trong chuyến công tác vừa rồi thật sự không có ai khác bên cạnh ông chủ.
Trong lúc đầu óc mơ màng, Hạ Túy An nghe thấy Mục Diên Nghi hỏi: "Tiểu Kim, em thích tôi không?"
"Thích, thích nhất trên đời là chồng luôn đó."
Rõ ràng là mối quan hệ hai bên tình nguyện, vậy mà cậu lại phải trợn mắt nói dối. Cái đồ đàn ông khốn nạn này đúng là hại cậu không ít.
Mang bệnh mà còn phải làm thêm vài tiếng đồng hồ, hôm nay Mục Diên Nghi cũng không quá hung bạo. Sau khi dọn dẹp cho cậu trong phòng tắm, anh bế cậu ra ngoài, Hạ Túy An lười biếng tựa vào người anh, vừa xem vừa đặt hàng trên ứng dụng Pinduoduo.
Cậu nằm sấp trên giường làm mấy nhiệm vụ thường nhật của Pinduoduo để nhận mấy món quà miễn phí, tiện tay còn gửi cho Mục Diên Nghi một đường link cần hỗ trợ "chém giá".
Điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, Mục Diên Nghi đang cúi đầu xử lý công việc. Hạ Túy An dùng trán chạm vào vai anh, nói: "Chồng ơi, chém một phát đi."
"Điện thoại ở bên cạnh đó, Tiểu Kim tự bấm đi."
Anh vừa nói vậy, Hạ Túy An liền cầm lấy điện thoại, quẹt một cái thì bất ngờ mở được màn hình.
Hạ Túy An nhíu mày, than thầm sao thời buổi này rồi mà còn có người không đặt nhận diện khuôn mặt hay mật khẩu, rồi nhanh chóng tìm đến mục chat WeChat giữa mình và kim chủ.
Cậu nhìn thấy trong danh bạ, tên mình được Mục Diên Nghi lưu là: [145]
Vừa định hỏi con số đó là gì thì bỗng nhiên nhớ ra, nếu đếm ngược thời hạn kết thúc hợp đồng giữa hai người, thì còn đúng 145 ngày.
Thanh tiến trình "chiếm được lòng ông chủ" — báo động đỏ!
Bỏ qua cảm xúc lạ lẫm vừa trỗi dậy trong lòng, Hạ Túy An hiếm khi thấy hồi hộp như vậy, cảm thấy việc chinh phục được Mục Diên Nghi là một mục tiêu bất khả thi trong đời.
Cậu ngoan ngoãn bấm vào đường link tự chém cho mình một nhát, vừa định trả điện thoại lại thì lại bất ngờ thu tay về.
Trong quyển sách 《Ba câu khiến đàn ông tiêu tiền vì bạn》 có viết: Tuyệt đối đừng dại dột mà xem điện thoại của đàn ông, không ai có thể cười mà bước ra từ điện thoại của nửa kia cả.
Cậu là một chú chim sẻ hiểu chuyện, không nên tò mò xem điện thoại của ông chủ.
Nhưng là Mục Diên Nghi chủ động bảo cậu xem mà.
Không do dự thêm giây nào, cậu trượt màn hình lần nữa, còn chưa kịp mở cái gì thì đã thấy một tin nhắn bật lên: Biên nhận khiếu nại về phí đậu xe không hợp lý.
Hạ Túy An: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!